Sau khi Mộ Dung Hi Phù đi, Mộ Dung Hi Nhiên thật ra có một chút vui vẻ. Có nhà tư bản Mục Phong Du có thể cướp đoạt một chút giá trị thặng dư cuối cùng của công nhân ở đây thì chỉ cần sự việc chưa giải quyết thì ta nghĩ ta và Mộ Dung Hi Nhiên tuyệt đối sẽ không thể sống qua một ngày hạnh phúc của thế giới của hai người! Cho nên ta hận Mục Phong Du không thể lập tức mang theo một ít người họ Mục dẫn theo một đoàn binh trực tiếp phóng tới Hoàng thành đánh hạ Ân Lưu Triệu xuống từ ngôi Hoàng đế.
Đối với ý nghĩ này của ta, Mục Phong Du chỉ có một câu đánh giá: sắc đẹp trước mặt, cậu thoái hóa đến thời trứng vừa thụ tinh rồi.
Mục tiêu của Mục Phong Du là thắng dễ như bỡn đánh hạ Ân Lưu Triệu, còn phương pháp để thắng dễ như bỡn, ta còn phải nghĩ.
Ta giận trừng mắt với Mục Phong Du, nhìn khuôn mặt hiện tại ta còn chưa hoàn toàn quen thuộc, thật sự lại có một biện pháp hiện lên trong đầu.
Năm đó lúc bát Vương động loạn, các đại thần trung thành và tận tâm với hoàng tộc Ân thị hiện tại chiếm số ít trong các quan, bất quá đều là đại quan. Sau năm đó, đầu hàng đa phần là đại thần vốn tận hiến với các Vương gia, bất quá bị Ân Lưu Triệu chèn ép, đều trở thành các tiểu quan không quan trọng gì. Còn có một bộ phận là nhân tài tìm đến sau khi Ân Lưu Triệu lên ngôi, chất lượng thế nào còn chưa biết, nhưng coi như là trợ thủ đắc lực của hắn.
Nếu Ân Lưu Triệu dưới tay không còn thần tử và binh cống hiến cho hắn, vậy thì cái gì hắn cũng không làm được, cho nên những người nghe hắn nhất định phải trở nên không nghe hắn.
Thời Tống có "ly miêu hoán thái tử"*, hiện giờ chúng ta liền làm cái tiểu dân hoán đại thần! Chỉ cần chậm rãi đổi đi người của Ân Lưu Triệu, đợi tới lúc hắn không còn ai để có thể dựa vào, vậy thì ngày hắn bại cách cũng không xa.
*Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, năm đó Lý Thần phi cùng Lưu hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả 2 hạ sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ly miêu, nói rằng Lý thị sinh hạ yêu nghiệt. Sau đó, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý thị gặp được Bao Chửng, còn gọi là Bao Thanh Thiên. Bao công minh oan cho Lý thị, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu.
Vì kế hoạch này, ta và Mục Phong Du rất nghiêm túc thu thập các tư liệu về các đại thần về Di Hoa Cung để sửa sang lại. Loại a dua sợ chết thì không cần phí công đi đổi, loại ghi hận trong lòng ước gì Ân Lưu Triệu chết thì lại càng không cần phí tâm, chỉ có đảng đại thần trung thành và tay cầm binh quyền mới cần để ý nhiều.
Người thứ nhất phải đổi chính là Long Minh. Một người như lão hồ ly, lại là người Ân Lưu Triệu tín nhiệm nhất như hắn, nếu không giải quyết trước tiên thì chỉ sợ kế hoạch thay người sẽ nhanh chóng lộ ra.
Ta đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể đổi Long Minh đi mà thần không biết quỷ không hay đổi thì Mộ Dung Hi Nhiên cầm khay đẩy cửa tiến vào, chén trà tinh xảo bay ra hương trà tự nhiên làm cho người ta rung động tinh thần, một ít điểm tâm bên cạnh khiến cho ngón trỏ người ta động đậy.
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Các người vội vàng một buổi sáng đều còn chưa ăn gì, vẫn nên trước hết ăn một chút gì đó rồi tiếp tục, tránh cho đói bụng hại thân thể.
Buổi sáng ta còn chưa tỉnh ngủ đã bị Mục Phong Du kéo tới làm công, điểm tâm còn chưa ăn, đã sớm đói không chịu được, vừa nãy chứng kiến Mộ Dung Hi Nhiên bưng thức ăn xuất hiện ta đã hư hư thực thực thấy sau đầu nàng vài vòng ánh sáng màu (ý nói đói hoa cả mắt).
Mộ Dung Hi Nhiên đỡ ta ngồi xuống, đặt đồ trên tay lên bàn. Ta còn chưa nói mấy câu biểu đạt sự kích động của mình thì một bàn tay xẹt qua rất nhanh ở trước mặt ta đánh úp về phía điểm tâm, cái tay kia cầm điểm tâm xong rất nhanh đưa điểm tâm vào trong miệng, Mục Phong Du nuốt điểm tâm xong, nói:
- Không tồi, Hi Nhiên, cô tự mình làm sao?
Nếu là Hi Nhiên làm thì ta sẽ liều mạng với Mục Phong Du, lại dám tranh miếng đầu tiên với ta!
Mộ Dung Hi Nhiên lại lắc đầu nói:
- Là ngũ tỷ làm, sáng nay vừa cho người đưa tới.
Ta cầm điểm tâm trên tay, Mục Phong Du thấy thế cũng không lấy tiếp, nói với ta:
- Tâm ý của ngũ tỷ Hi Nhiên, cậu đừng có cô phụ.
Ta cầm điểm tâm mà khó xử, khi Hi Nhiên vừa nói do Mộ Dung Hi Phù làm thì phản ứng đầu tiên của ta chính là có hạ độc hay không, sau đó thế nào cũng ăn không vô. Cuối cùng dưới ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của Mục Phong Du, ta vẫn nuốt điểm tâm vào bụng:
- Hương vị rất không tồi...
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Ngũ tỷ hỏi Tá Quân thích điểm tâm gì, dù sao tỷ ấy cũng nhàn rỗi nhàm chán, có thể làm nhiều đưa tới.
- Không cần đâu - Ta cự tuyệt theo bản năng, thứ nhất là bị Mộ Dung Hi Phù hại lâu ngày nên có bóng ma tâm lý, thứ hai là sợ phiền toái người này, ta biết Mộ Dung Hi Phù cảm thấy hổ thẹn với ta, chỉ là ta cũng không cần cô ta bồi thường, cô ta chiếu cố tốt chính mình là được. Nhưng tất phải tìm lý do, ta nói - Ở bên kia của chúng ta ăn quen khoai tây chiên, bánh pudding, bánh trứng, hamburger linh tinh, uống quen cà phê, coca-cola, trà sữa, những điểm tâm này ta thực không thế thích nổi, cho nên đừng làm phiền ngũ tỷ.
Ta vừa nói xong thì thấy sắc mặt Mộ Dung Hi Nhiên khẽ biến một chút, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm, Mục Phong Du đá một chân ta, ta giật mình nhận ra mình nói sai vội muốn sửa chữa. Mộ Dung Hi Nhiên đã cười nhạt nói:
- Một khi đã như vậy ta sẽ chuyển tin cho ngũ tỷ. Đúng rồi, đêm nay Tá Quân muốn ăn gì, ta làm cho người ăn.
- Nàng làm cái gì ta sẽ ăn cái đó... - Ta vốn muốn bày tỏ tốt, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì Mục Phong Du liền nặng nề đá ta một cước, ta đau đến mặt rút gân nhưng vẫn nhịn xuống - Bất quá... tốt nhất vẫn nên có cá chua Tây Hồ, à, ta còn muốn ăn sườn chua ngọt, còn cả... còn cả... - Ta căn bản không biết mấy tên món ăn, bảo ta chỉ điểm thế nào đây!
- Cá chua Tây Hồ? - Mộ Dung Hi Nhiên có chút mờ mịt - Tây Hồ là?
Mục Phong Du giải thích:
- Là một cái hồ ở chỗ chúng ta...
Ta vội nói:
- Dù sao thì... ta