Đều do tư tưởng tà ác của Mục Phong Du ảnh hưởng tới, hại ta vừa thấy Mộ Dung Hi Nhiên thì trong óc lập tức cụm từ "dùng tay chậm rãi cảm nhận" cùng chữ khác nghĩa không ngừng xẹt qua, số lần xẹt qua còn mơ hồ có xu thế thành nghe nhầm.
Mắt thấy Mộ Dung Hi Nhiên đến gần, ánh mắt của ta không tự chủ liền dừng ở trước ngực của nàng...còn cách quần áo nên không nhìn tới ít nhiều phong cảnh, nhưng vẫn rõ ràng so với lúc trời tối. Bất quá dù ta nhìn tới nổ mắt, dù cởi hết trước mặt ta thì ta cũng chưa chắc ước lượng được ra.
- Tá Quân...Tá Quân...Tá Quân!
- Hả? - Ta phục hồi lại tinh thần, Mộ Dung Hi Nhiên đã muốn đi tới trước mặt ta, sắc mặt khẽ biến thành hồng, tay phải hơi hơi chắn trước ngực.
Mộ Dung Hi Nhiên ôn nhu hỏi:
- Tá Quân, người không sao chứ? - Chỉ là tay chắn trước ngực không hề buông.
- *Ho khan* Không có gì, vừa nãy ta đang tự hỏi một vấn đề cực kỳ thâm ảo, quán tính cố định ánh mắt ở một chỗ, sau đó nàng tới đây... Hử? - Ta giờ mới chú ý tới bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên còn có hai người đứng - Tiểu Tuyên, sao mấy đứa cũng ở đây?
Lâm Tá Tuyên đỡ Ly Mộng, cẩn thận che chở, chỉ sợ nhỡ vỡ mất. Lâm Tá Tuyên trêu:
- Nếu chị hỏi vì sao bọn em ở trong ngự hoa viên, thì đó là vì em muốn đi dạo một vòng Hoàng cung này, nhìn kỹ chỗ mà Mộng Mộng ở trước đây. Nếu chị muốn hỏi vì sao bọn em lại ở bên người Hi Nhiên tỷ tỷ, đó là vì vừa nãy chị chỉ lo "tự hỏi vấn đề cực kỳ thâm ảo", đương nhiên sẽ không nhìn thấy bọn em.
Sau khi Mục Phong Du trở thành Hoàng đế, chúng ta coi như đều chạy tới Hoàng Thành, thứ nhất là giải chút phân ưu phiền cho Mục Phong Du, thứ hai chính là đến chơi. Mà chơi qua chơi lại liền chơi tới trong Hoàng cung, à, dù sao thì Mục Phong Du cũng mở rộng cửa lớn hoan nghênh chúng ta, cho nên Lâm Tá Tuyên và Ly Mộng đi lượn Hoàng cung cũng không có gì kỳ quái.
Ta nhìn đến cái tay đặt ở trên lưng Ly Mộng của Lâm Tá Tuyên, trong nháy mắt tư tưởng lại không thuần khiết. Chuyện kể rằng, bộ hỉ phục của tiểu Tuyên đã làm ra rồi, có phải nghĩa là nó đã lấy tay cảm nhận ra cỡ của Ly Mộng rồi không?
- Lấy kinh nghiệm sống nhiều năm với chị ấy của ta, được cùng một mẹ nuôi lớn và cùng một cha dạy lớn mà nói, ta dám khẳng định thứ vừa xuất hiện trong óc của chị ấy nhất định là thứ không thuần khiết.
Đột nhiên nghe Lâm Tá Tuyên nói như vậy, ta phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy bà em của mình co giật khóe miệng, Ly Mộng bên cạnh nhẹ nhàng cười nói:
- Tuy rằng Ly Mộng còn chưa thực hiểu biết về tỷ tỷ đại nhân, nhưng Ly Mộng thật thập phần đồng ý với lời của tiểu Tuyên.
- Ta... - Ta vừa định biện giải cho mình thì Mộ Dung Hi Nhiên đã không nhịn được cười nói.
- Tiểu Tuyên không hổ là muội muội của Tá Quân, quả nhiên là hiểu người.
Lời này khiến khóe miệng ta rút rút, cái gì gọi là quả nhiên hiểu ta!
Ta mất hứng.
Ta bổ nhào vào trước Mộ Dung Hi Nhiên ôm lấy nàng, dùng cằm cọ xát hai cái trên gương mặt nàng:
- Sao nàng có thể hợp sức với bọn chúng giễu cợt ta, nàng hẳn nên cần kiên định giữ gìn hình tượng quang minh cao lớn của ta!
- Vậy hả? - Mộ Dung Hi Nhiên cười hỏi - Đây là đạo lý gì?
- Đây đương nhiên là... - Đương nhiên là qua một thời gian nữa nàng sẽ trở thành nương tử của ta, chẳng lẽ nàng không nên giữ gìn ta sao?
Bất quá hiện tại ta chắc chắn sẽ không nói.
Ta hôn một phát trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Đây là lý do.
- Người...Người... - Trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên đỏ tươi kiều diễm, ngay cả cổ cũng xuất hiện hồng nhạt, nàng đẩy ta ra nói - Vừa nãy không phải người nói bọn tiểu Tuyên giễu cợt người sao? Bây giờ lại không sợ bị bọn họ cười?
- Hi Nhiên tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng - Lâm Tá Tuyên rất trượng nghĩa động thân đứng ra, mạnh bạo hôn một cái trên mặt Ly Mộng - Như vậy thì tỷ không cần sợ bị chúng em chê cười rồi.
Ly Mộng không nghĩ tới Lâm Tá Tuyên sẽ đột nhiên hôn, chờ định thần lại thì nghe thấy Lâm Tá Tuyên nói như vậy, sắc mặt hồng một chút lại lập tức trấn tĩnh lại. Ly Mộng đưa tay véo lên hông Lâm Tá Tuyên, hỏi:
- Nguyên lai ngươi hôn ta chính là để Hi Nhiên tỷ tỷ yên tâm? - Ngữ khí thập phần nguy hiểm.
Lâm Tá Tuyên thân mình cứng đờ, ném tới một người ánh mắt cầu cứu.
Em gái à, đừng trách chị, chị không giúp được em...
Từ sau khi phát hiện ra Ly Mộng có chút thuộc tính phúc hắc, ta...cũng chống lại không được.
Nháy mắt xoay chuyển, Ly Mộng buông Lâm Tá Tuyên ra, trái lại nắm tay Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên tỷ tỷ, gần đây Ly Mộng phát hiện thân thể có chút không khoẻ, có thể phiền tỷ xem cho muội?
Mộ Dung Hi Nhiên ôn nhu cười nói:
- Tự nhiên có thể.
Chuyện kể rằng, hai người tay nắm tay cứ như vậy mà đi, cứ như vậy tay nắm tay mà đi...
- Mộng Mộng... - Lâm Tá Tuyên vừa đuổi theo thì chợt nghe Ly Mộng nói.
- Tiểu Tuyên ngoan, đứng đợi với tỷ tỷ đại nhân, chờ ta một chốc sẽ trở về - Sau đó thật sự bỏ mặc Lâm Tá Tuyên.
Ta có chút há hốc mồm, có vẻ như ta bị không để ý tới...
Lâm Tá Tuyên thở dài một hơi:
- Chị già...
- Tiểu Tuyên, vừa đúng lúc chị có chuyện tìm em... - Thấy các nàng đi rồi, ta vừa định nghiên cứu thảo luận về thủ tục thành thân cùng Lâm Tá Tuyên, vừa lúc nó cũng mở miệng.
Im lặng một hồi, chúng ta lại đồng thời mở miệng:
- Là vì chuyện thành thân?
Không ngờ chúng ta thật sự cùng nghĩ đến một chuyện.
Ta cười với Lâm Tá Tuyên hiểu ý, lại nghĩ tới cái