Cả ngày hôm đó thấy ai cô cũng vui cười tới tít mắt, trong lòng có một niềm vui dạo rực không có gì diễn tả hết.
Về đến nhà, cô khẽ nâng niu chiếc bút chì rồi khắc lên trên dòng chữ Thẩm Mặc bỏ vào túi đặt dưới ngăn kéo bàn học thật cẩn thận tự nhủ phải giữ gìn cho thật tốt thứ cậu đã chạm vào.
Hình ảnh thiếu nữ mới lớn là vậy chỉ cần tiếp xúc nhẹ là đã lưu luyến ngây ngốc rồi, cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình vui vẻ như đang mơ.
" Nè cậu làm gì mà cứ thất thần ra thế, mình vừa mua nước trái cây về đây cậu uống không " một cô bạn thân, thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhảu đến đưa cô một chai nước trái cây mát lạnh, cô đưa tay cầm lấy.
" Cảm ơn Lệ Hoa nha " cô không quên cảm ơn người bạn mình.
Lệ Hoa là người bạn học cùng lớp với Nhiên Nhiên cũng vì nhà xa trường để tiếp tục con đường học cấp lll , hai cô bạn vốn nhà xa trường lại gặp được nhau rồi thuê một căn phòng trọ gần trường để thuận tiện cho việc đến trường.
Thoáng chốc Nhiên Nhiên đã uống sạch chai nước không chần chừ, uống xong trên khóe môi cô còn đọng lại thoang thoảng mùi hương trên môi, khi uống xong mới nhận ra một vị thanh thanh của chanh lóe chạm tới vị giác, cô nhăn nhó mặt mày.
" Khà khà khà " Lệ Hoa cười phá lên " ôi trông bộ dạng nhăn nhó của con bạn tôi kìa tội nghiệp , tội nghiệp. Ta nên gọi là trư bắt giới uống nhanh như thế "
" Cậu ..cậu dám nói tớ như vậy à , cậu đứng yên đó "
" Không đứng đấy , lêu lêu ..đố cậu bắt được tớ không bắt được làm cờ hó , đố cậu bắt được tớ không bắt được làm cờ hó..haha "
Lệ Hoa lấy tay tự chách miệng mình thè lưỡi làm mặt xấu, trợn tròn mắt lên làm nó xoay tròn. Còn Nhiên Nhiên tức giận cũng chạy theo túm bắt bằng được cô bạn láo cá kia.
" Á à ..tớ sẽ cho cậu biết tay, đứng lại Lệ Hoa cậu mau đứng lại cho tớ , cậu là đồ tắc kè mắt híp .."
Hai cô bé đuổi đánh một hồi, không còn sức nữa Nhiên Nhiên dừng lại thở dốc " mặc kệ cậu tớ đi về phòng đây "
Nói rồi cô bước về phòng nhưng trong đầu ý định đen tối muốn dụ Lệ Hoa tự tìm đến, đâu có dễ dàng tha cho cậu ta đến vậy.
Về đến phòng chưa thấy Lệ Hoa quay lại Nhiên Nhiên liền nghĩ ra một kế cô giả bộ nằm chỏng kèo lăn ra sàn, một tay ôm bụng lăn qua lăn lại y như một đứa con nít khát sữa khóc thảm hại.
" Lệ Hoa,