Cạch
Một tiếng động ở ngoài của vang lên, hai người đang lên một cơn khoái lạc đến đỉnh điểm đột nhiên im bặt. Thẩm Mặc vẫn đang nhấn cơ thể cô vào tường nhưng gương mặt thì ngước ra ngoài phía cửa xem có chuyện gì đang sảy ra.
Những tiếng bước chân đang tiến lại gần cửa, hình như là hai hay ba bạn nữ sinh gì đấy đang nói chuyện rôm rã, cũng may vì vậy nên mới không để ý những tiếng đang ẩn nấp bên trong căn phòng.
Một bạn tiến đến mở cửa không được thì liền đập cửa uỳnh uỳnh nhưng vẫn vô tác dụng, cánh cửa vẫn không xê dịch dù chỉ là một chút.
" Ơ, cánh cửa lại bị ai khóa trái rồi này" Bạn nữ sinh quay mặt lại nói với người đang đứng bên cạnh.
" Đâu để tôi xem nào!" Cô bạn nhỏ với đôi tay mềm mại trắng mút dùng hết sức của mình để lôi cánh cửa, mấy bạn phía sau cũng lấy đà tiếp sức cho nhau.
Nhiên Nhiên bấu lấy vai cậu khuôn miệng cắn chặt lại, bộ mặt sợ hãi nhìn ra cửa. Thẩm Mặc ôm lấy cơ thể cô lật lại phía thân hình cao lớn của mình, cô vẫn chưa hỏi bị mấy tiếng động ngoài cửa làm cho hoảng hốt tinh thần mà cậu lại có thể thản nhiên có tâm trạng ôm cô như thế.
Ngực cô ép vào ngực của Thẩm mặc, nó cọ sát hai người tới nóng ran. Tiếng nói ngoài cửa vẫn văng vẳng, bạn nữ từ phía ngoài ngó mắt vào khe cửa nhìn vào trong phòng. Vì hai người đứng ở chỗ kín nên khó mà thấy được.
" Có ai ở bên trong không?" bạn nữ sinh vừa cất giọng lên nhìn xung quanh căn phòng nhưng vẫn là mấy đồ đạc lặng im.
Nhiên Nhiên khích động nhìn ra ngoài, giọng nói cô ú ớ chưa kịp nói nên lời thì lại cậu hôn lại một cái nồng nhiệt, bỏ mặc mọi thứ xung quanh mà tiếp nhận sự cám dỗ từ cậu.
Mấy bạn nữ đứng phía ngoài lại tiếp tục đập cửa. Một cô bạn quay lại ra hiệu cho bạn đứng cạnh mình.
" Cậu...chạy đi lấy chìa khóa cho tớ"
Cô bạn chạy nhanh như bay đến phòng giáo viên để lấy chìa khóa, còn mấy cô bạn còn lại đang đứng ở ngoài cửa. Nhiên Nhiên nhìn những bóng bước chân in vào lại nghĩ tới hoàn cảnh nếu bọn họ phát hiện thì coi như toang.
Thẩm Mặc ôm cô rồi lại nhặt bộ quần áo rưới đất lên đi đến cạnh một cái tủ đựng đồ nho nhỏ gần đó, chiếc tủ nhỏ chặt cứng nhưng vẫn đủ chỗ để cho hai bọn họ ẩn trú.
Nhiên Nhiên bị Thẩm Mặc ôm lật mình quay lại phía trước để cậu đứng