Cậu không muốn để bà biết vì chia lẽ hai bọn họ mà mẹ cậu đã nhờ Mai Phương hãm hại cô ở trường, lần cô bị họ đánh hội đồng chính là chị Vân Anh đến giải cứu, ngay cả cô bị mất tích cậu cũng không biết cho đến khi biết thì cũng đã quá muộn. Cậu chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với cô vì đã không ở bên bảo vệ cô, có lỗi với cả mẹ cô nữa.
Lục Nhã Nhã thở dài bà liền nói tiếp "Thật ra bác đã nghe em Tuấn Anh kể về mối quan hệ của hai người từ lúc bác thấy con chăm sóc quan tâm con bé rồi"
Cậu nghe vậy vui mừng trong lòng, bà lại nói tiếp "Bác cũng biết gia đình con là gia đình có quyền có thế, chỉ sợ ba mẹ con không chấp nhận con bé"
"Ba mẹ con nhất định sẽ chấp nhận Nhiên Nhiên mà, bác cứ yên tâm" Thẩm Mặc nói.
Lục Nhã Nhã nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài chỉ để Tuấn Anh và Thẩm Mặc ở trong phòng.
Một lúc sau có cô y tá đi vào kiểm tra lại cho cô, tất cả đều ổn có lẽ sẽ sắp tỉnh lại thôi. Cô y tá cẩn thận lấy một mẫu bông ẩm kẹp vào đầu cây kéo xoa xoa một vòng trên mạnh của cổ tay cô rồi cắm tiêm vào. Những giọt nước mầu trắng từ chai dịch được từ từ chạy qua ống nhỏ rồi tiến vào đầu mũi tiêm mà chạy sâu vào cơ thể cô.
Sau khi khám cho cô xong cho cô thì cô y tá đi ra ngoài còn không quên căn dặn người nhà mấy ngày này cần chăm sóc biểu hiện bệnh tình của cô nếu thấy động tĩnh gì thì phải báo cáo ngay với các vị bác sĩ hoặc y tá trợ giúp, cậu gật đầu cô y tá cũng đi ra ngoài.
Cậu nhìn lên chai nước đang chảy vào người cô rồi thở dài, theo cậu được biết thì đó là chai đạm, nó đang được chuyền vào cơ thể cô, hoá ra mấy ngày nay cậu thấy da cô hồng hào hẳn lên nhìn cũng có phần tươi tắn là nhờ được truyền đạm.
"Chị ấy đã nằm như vậy được hơn một tháng nay rồi, cứ bất tỉnh mãi cũng không biết bao lâu nữa thì chị sẽ tỉnh" Tuấn Anh than thở nói với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lúc này chỉ biết gật đầu cho qua vì cũng chẳng biết nói gì.
"Em năm nay bao nhiêu tuổi" Cậu đột nhiên hỏi.
"Sắp tới là sinh nhật tuổi 15 của em"
"Nhìn em nhanh lớn quá, anh còn tưởng bằng tuổi mình cơ đấy...đẹp trai ra phết nhở"
"Anh quá khen" Tuấn