Edit: Xiao Yi.
Lúc Nguỵ Đình về tới phủ liền thấy trong viện của mình có mấy tỳ nữ nhìn đang lén gì đó qua cửa sổ của sương phòng [1] bên trái.
Nguỵ Đình ho nhẹ một tiếng, làm mấy tỳ nữ kia giật mình thon thót.
Vừa nghe thấy động tĩnh, mấy tỳ nữ sợ đến mức cả người cứng đờ, đồng loạt quay người lại. Thấy Nguỵ Đình đứng trước mặt, các nàng ai nấy đều khiếp đảm, “Vương gia…”
Trần Bình vẫn luôn đi theo sau lưng Nguỵ Đình, lúc này cất giọng răn dạy mấy tỳ nữ kia, “Các ngươi ở đây làm gì? Quy củ vứt đâu rồi hả? Còn không nhanh lui ra chịu phạt đi!”
Mấy tỳ nữ thở phào một hơi, lập tức líu ríu lui ra ngoài.
Nguỵ Đình nhìn thoáng qua sương phòng kia, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Bình trả lời: “Vương gia đã lệnh cho thần thu xếp chỗ ở cho Tiểu Ngư cô nương, lão nô nghĩ sương phòng bên trái viện của ngài còn trống nên mới để cô nương ấy ở lại. Nếu Vương gia cảm thấy không thích hợp, lão nô lại thu xếp một nơi khác được không?”
Nguỵ Đình mấp máy môi, “Không cần, dời tới dời lui còn chưa đủ phiền toái sao?”
Dừng một chút, hắn lại căn dặn, “Ngươi đi báo cho mấy người Hà Yến và Hứa Du, sau khi tắm gội xong, bổn vương sẽ đến thư phòng để bàn chuyện với họ.”
Nói xong, Nguỵ Đình đi vào tẩm thất [2].
Sau bức bình phong [3], hai tỳ nữ đang thử độ ấm của ôn tuyền. Thấy Nguỵ Đình đi vào, các nàng lập tức khom người hành lễ.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Nguỵ Đình ra lệnh.
“Tuân lệnh Vương gia.” Hai tỳ nữ đồng thanh đáp, sau đó buông đồ vật trong tay xuống rồi lui ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên đóng cửa phòng lại thật kỹ.
…
Thư phòng của Nguỵ Đình được tính là đơn giản, bên trong không có quá nhiều vật trang trí, ngoài một kệ sách, một bàn án [4] và vài cái ghế dựa thì không còn gì khác.
Lúc Nguỵ Đình tới, hai ghế trái phải bên cạnh bàn án đã có người ngồi. Vừa thấy hắn đến, những người đó lập tức đứng dậy, chắp tay thành quyền, hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”
“Mọi người ngồi đi.”
Sau khi nói xong, Nguỵ Đình đích thân ngồi xuống ghế dựa sau bàn án. Nhìn mọi người xung quanh một chút, cuối cùng dừng mắt ở một nam tử ngồi bên tay trái mình.
Trên người nam tử mặc bộ y phục màu trắng làm bằng tơ lụa tốt nhất trong thành. Tay y ôm theo một chồng giấy Tuyên Thành, dáng vẻ nghiên cứu rất bình đạm, thoạt nhìn rất có linh khí.
Nguỵ Đình hỏi y, “Hà Yến, thời gian bổn vương không ở Tây Kinh đã xảy ra chuyện quan trọng gì?”
Hà Yến chắp tay, “Nếu ngài hỏi chuyện lớn thì có hai chuyện: Một là trong thành lan truyền tin đồn ngài bị ám sát ở hôn lễ của Trình gia, không rõ sống chết. Còn nữa, không ít người đã khơi lại chuyện cũ giữa ngài và Thái hậu, đến thân phận của bệ hạ cũng bị hoài nghi.”
“Hai là mấy ngày trước, Chiêu Dương công chúa và phò mã Đô uý [5] Từ Chính cùng Lại bộ [6] Công tào [7] – Hàn Húc, Quang lộc tự [8] Tống Thanh Hà và 27 người khác liên thủ dâng tấu, bức Thái hậu và bệ hạ thoái vị.”
“Đây là những bằng chứng mà thần thu thập được, mời Vương gia xem xét.” Hà Yến trình chồng giấy Tuyên Thành trong tay lên cho Nguỵ Đình.
Bằng chứng đã được y chuẩn bị cực kỳ cụ thể, thứ tự rõ ràng, mấy lần mật đàm [9] của Chiêu Dương công chúa và bên kia cũng được ghi lại đầy đủ.
Nguỵ Đình đọc lướt qua một lần, sau đó rút một danh sách trong chồng giấy ra, căn dặn: “Hàn Chiêu, việc này giao cho ngươi xử lý. Những người có tên trong danh sách này, một người bổn vương cũng không muốn giữ.”
Thống lĩnh đội Cẩm y vệ [10] – Hàn Chiêu nhận lấy danh sách từ tay Nguỵ Đình, tuân lệnh mà làm.
Hàn Chiêu vừa định rời đi, Nguỵ Đình lại gọi: “Khoan đã.”
“Vương gia còn gì căn dặn?”
“Thêm một người vào danh sách, quan Ngự sử [11] Lưu Vĩ. Nếu hắn cầu ngươi để lại chút tình người, lập tức giết hết không tha cho bổn vương.” Nguỵ Đình lạnh lùng nói.
Trong mắt hắn loé lên ý định ngoan độc muốn giết người.
“Mạt tướng tuân lệnh.” Hàn Chiêu nắm chuôi kiếm, sau đó nhanh chân rời đi.
Sau khi Hàn Chiêu khuất dạng, Nguỵ Đình xoa xoa cái trán của mình. Giờ khắc này, đầu hắn lại cực kỳ đau đớn.
Không ngờ lúc này lại nổi cơn đau, Nguỵ Đình không đủ sức tiếp tục bàn chuyện với mọi người nữa, liền gắng gượng nói: “Hôm nay dừng ở đây, các ngươi lui ra hết đi.”
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng ai nấy đều tuân lệnh hắn, đứng dậy cáo lui.
Hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu vẫn luôn đi theo Nguỵ Đình, biết rõ thời gian gần đây hắn thường xuyên đau đầu. Lúc này, hai người cố ý thả chậm bước chân, đứng sau chờ hắn.
Sau khi mọi người lui hết, Nguỵ Đình đứng dậy, không ngờ cả người lảo đảo một cái.
“Vương gia!!!” Nguỵ Thất thấy vậy liền vội kêu to.
“Không cần kích động như vậy,” Nguỵ Đình trách cứ, “Nguỵ Thất, Nguỵ Cửu, hai ngươi đỡ bổn vương về phòng đi.”
Thời điểm Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu đỡ hắn về tới viện, trùng hợp gặp được Trần Bình.
Sắc mặt của Trần Bình lập tức biến đổi, “Vương gia làm sao vậy?”
“Chứng đau đầu của ngài ấy lại tái phát,” Nguỵ Cửu nói: “Trần bá bá, phiền ngài đi mời Tiểu Ngư cô nương qua đây một chuyến.”
Nguỵ Thất lại không tán đồng, “Chúng ta đã về tới Vương phủ rồi, không nhất thiết phải phiền tới Tiểu Ngư cô nương mãi. Cơ thể của Vương gia có chuyện, đương nhiên phải mời Trương tiên sinh lại đây khám thử.”
Trên đường hồi kinh, vì không có lựa chọn nên mỗi lần Vương gia đau đầu, họ mới đành để Tiểu Ngư cô nương giúp ngài xoa bóp để giảm bớt cơn đau.
“Được, ta lập tức đi mời Trương tiên sinh qua đây.” Dứt lời, Trần Bình nhanh chóng đi làm.
Hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu đỡ Nguỵ Đình về phòng.
Mười lăm phút sau, Trương Tế đã tới. Dáng vẻ của ông thoạt nhìn hào quang bác ái, râu dài ba tấc, rất có cốt khí thượng tiên.
Trương Tế đi tới cạnh giường của Nguỵ Đình, sau khi bắt mạch cho hắn liền hỏi: “Miệng vết thương của Vương gia ở đâu?”
“Trên cánh tay trái.” Nguỵ Thất trả lời.
Trương Tế xốc tay áo của Nguỵ Đình lên, lộ ra vết thương do bị thích khách kia chém. Miệng vết thương lúc này đã khép lại, vảy cũng đã tróc ra, lưu lại một vết sẹo màu đỏ tím. Vùng bị sẹo rõ ràng lồi lên so với da thịt bên cạnh, như một con rết đang ghim vào cánh tay của Nguỵ Đình mà ngủ đông, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.
Trương Tế vươn tay chạm lên vết thương của hắn, sau đó kinh ngạc, “Quả nhiên là vậy!”
“Rốt cục là như thế nào? Trương tiên sinh, mong ngài nói thật cho ta biết.” Nguỵ Cửu vội hỏi.
Trương Tế nói: “Vết thương này của Vương gia bị lưỡi dao sắc bén có độc chém phải. Nhưng lúc xử lý miệng vết thương hẳn là hoàn cảnh có hạn nên không thể xử lý triệt để được, vì thế đã để lại vết sẹo lớn thế này. Chứng đau đầu của Vương gia nữa, chính là bị dư độc trong cơ thể ngài ảnh hưởng nên mới thường xuyên phát tác.”
“Ngài có thể… trị tận gốc cho Vương gia hay không?” Nguỵ Thất hỏi.
Trưởng Tế thở dài, đáp: “Độc này đã ngụ trong cơ thể Vương gia hơn một tháng