Edit: Xiao Yi.
Kiều Dư sờ sờ cây trâm Tịnh Đế Hoa Đường trên đầu mình một chút, trong lòng càng yêu thích hơn, “Ta cũng cảm thấy nó không tệ, Tam cô nương, ta lấy bộ trâm này.”
“Vâng ạ,” Cố Tam Nương vội cười đáp: “Cô nương chỉ lấy mỗi bộ trâm này thôi sao? Chỗ dân nữ còn có rất nhiều, cô nương lựa thêm mấy bộ nữa đi, ngày thường có thể đeo luân phiên đó.”
Thấy Kiều Dư thích trang sức này, tất nhiên là Nguỵ Đình chỉ hận không thể mang hết chúng dâng tới trước mặt nàng. Hắn dừng một chút, sau đó cất giọng lạnh nhạt, “Không cần chọn, tất cả đều để lại là được.”
Nghe vậy, Cố Tam Nương có hơi chần chừ, giống như không nắm chắc hàm ý trong câu nói của Nguỵ Đình. Thị mở miệng xác nhận thêm lần nữa, “Ý của Vương gia là… mua hết ạ?”
“Sao nào? Bổn vương không thể?” Nguỵ Đình liếc qua, trong mắt là sự uy nghiêm.
“Được chứ, đương nhiên là Vương gia có thể,” Cố Tam Nương vội nói: “Chỉ cần Vương gia muốn thì làm sao lại ‘không thể’ được chứ? Có điều… hôm nay dân nữ đã mang hết nửa số trang sức từ Thuý Ngọc hiên tới đây…”
“Bổn vương đã sớm nghe đồn, khách của Thuý Ngọc hiên đông như kiến, mỗi ngày hốt bạc. Nếu đã muốn trang sức của ngươi thì phương diện tiền bạc này, tất nhiên bổn vương sẽ không keo kiệt.”
Cố Tam Nương nghe xong liền thả lỏng tâm trạng, ý cười trên mặt càng thêm chân thành so với ban nãy.
Thấy Nguỵ Đình và Cố Tam Nương quyết định, Kiều Dư hơi nhíu mày, nói: “Thật ra ta không dùng nhiều trang sức tới vậy, chọn mấy cái là được rồi.”
Tính nông một chút thì Kiều Dư ở trong phủ đâu phải dùng tới quá nhiều trang sức như thế?
Tính sâu một chút thì việc này quá hoang phí bạc rồi!
Nguỵ Đình làm như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ phân phó với Trần Bình ở phía sau, “Ngươi dẫn Tam cô nương tới phòng thu chi để tính tiền đi.”
Trần Bình cười ha hả, nói: “Tam cô nương, mời cô nương đi theo lão nô.”
Cố Tam Nương hơi gật đầu, đi theo Trần Bình ra bên ngoài. Trước khi bước qua thềm cửa, thị xoay người nhìn thoáng qua Kiều Dư, chỉ thấy nàng đứng giữa sân phơi, làn da trắng muốt dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn thật giống phi tử chốn tiên.
Dù là nữ tử, Cố Tam Nương cũng bị dung mạo này làm cho ngẩn người, nhưng chỉ phân tâm trong chốc lát, thị đã hoàn hồn, đi theo Trần Bình ra khỏi viện khách.
Số trang sức được giữ lại này đương nhiên là được Nguỵ Đình sai người mang tới phòng của Kiều Dư, còn có một bàn son phấn trang điểm.
Phòng của nàng vốn dĩ không lớn, lúc này lại có hơi chật chội.
Kiều Dư đứng trong phòng, nhìn mấy món đồ vừa được mua mới, tâm trạng có hơi phức tạp. Đây là những gì nàng thích, không sai, nhưng người mua lại là Nguỵ Đình…
Đúng lúc này, mấy người Xuân Lan, Hạ Hà đi thu sương trở về, nhìn thấy Kiều Dư trang dung tỉ mỉ, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hạ Hà nhanh miệng nói: “Ngày xưa nô tỳ thấy cô nương như thiếu thiếu cái gì nhưng không nói ra được. Hôm nay vừa thấy cô nương trong dáng vẻ này, nô tỳ lập tức hiểu ra. Vấn đề nằm ở chỗ cô nương không mấy trang điểm.”
Trước đây, Kiều Dư chưa từng phí công trang điểm làm gì, cả ngày chỉ tuỳ ý buộc tóc bằng một dải lụa trắng. Mấy tỳ nữ thấy dáng vẻ của nàng thản nhiên như thế còn tưởng là nàng thích buộc tóc đơn giản.
Kiều Dư sờ sờ trâm ngọc trên đầu, có hơi xấu hổ đáp: “Các ngươi đừng nói nữa, ta… khá vụng về, không học được cách chải đầu và trang điểm cho nên bình thường mới ăn vận đơn giản một chút.”
“Cô nương, nô tỳ biết chải đầu.” Hạ Hà vội nói, hai mắt sáng lên.
Vốn dĩ Hạ Hà còn đang sầu lo vì ở bên cạnh Kiều Dư, nàng không có chuyện gì để làm, sợ ngày nào đó, bản thân bị thay ra. Nếu hôm nay cơ hội đã tới, Hạ Hà vội ôm lấy công việc chải đầu và trang điểm cho Kiều Dư để ở lại.
…
Sau khi tính tiền, Trần Bình cầm giấy tờ tới thư phòng cho Nguỵ Đình xem.
Mấy người đang bàn việc lập tức ngừng lại, nhường Trần Bình bẩm báo trước, “Vương gia, đây là giấy tờ của Thuý Ngọc hiên.”
“Thuý Ngọc hiên là cửa hiệu trang sức nổi tiếng nhất Tây Kinh đó sao? Vương gia mua trang sức cho Tiểu Ngư cô nương ạ?” Người nói câu này là Nguỵ Cửu.
Cậu không nhịn được, tưởng tượng tới dáng vẻ của Kiều Dư khi đeo trang sức lên người, “Dung mạo của Tiểu Ngư cô nương vốn đẹp, nếu trang dung tỉ mỉ nhất định sẽ là nữ nhân đẹp khuynh quốc khuynh thành [1].”
Nhớ lại ngày đó, lúc tới thư phòng, Hà Yến đã thấy một nữ nhân ung dung đứng đó, thanh lệ xuất trần, trong lòng y lập tức đồng tình với Nguỵ Cửu, nhưng việc khiến y càng chú ý chính là giấy tờ của Thuý Ngọc hiên, “Tuy Vương gia mua đồ của Thuý Ngọc hiên nhưng cũng không… đơn giản đâu nhỉ?”
Trần Bình chậm rãi đáp: “Đúng vậy, hôm nay mua đồ ước chừng hết mười vạn lượng bạc.”
Chuyện này vẫn do Cố Tam Nương tận dụng cơ hội để chiếm lợi không ít.
Nghe vậy, mọi người lập tức mất bình tĩnh.
Là người có thể xem là thân với Kiều Dư nhất – tới Nguỵ Cửu cũng cảm thấy chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của mình. Còn Nguỵ Ngũ và Nguỵ Thất, sắc mặt của hai người cực kỳ phức tạp. Họ không mấy tán thành việc làm này, nhưng ngại uy nghiêm của Nguỵ Đình, họ vẫn nhịn xuống, không nói.
Người phản ứng lớn nhất lại là Hà Yến.
Dáng vẻ ung dung và bình tĩnh ngày thường của y hoàn toàn không duy trì nổi nữa. Y vội cầm bút, quẹt quẹt tính toán vào tờ giấy Tuyên Thành trong tay, sắc mặt không giấu được sự đau lòng, “Vương gia, mười vạn lượng này có thể phát ba tháng quân lương đó.”
Hà Yến khó hiểu hỏi: “Rốt cục là lai lịch của Tiểu Ngư cô nương thế nào mà ngài lại cam chịu hao phí vì nàng tới vậy chứ?”
Hàn Chiêu cũng tò mò giống vậy, bọn họ chỉ biết rằng Vương gia đã dẫn theo một cô nương từ Vân Châu trở về. Cô nương đó có dung mạo tuyệt trần, nhưng ngoài những cái đó ra thì tên họ là gì, hay cô nương ấy tới từ phương nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Trần Bình cân nhắc một lát rồi nói: “Tuy lão nô không biết lai lịch của Tiểu Ngư cô nương nhưng quan sát việc làm thường ngày của cô nương thì… nhất định gia cảnh không hề tầm thường.”
Nguỵ Ngũ nghe vậy liền hỏi: “Trần bá bá quan sát từ đâu mà nhìn ra được chuyện này?”
Trần Bình đáp: “Tiểu Ngư cô nương không biết tự búi tóc cho mình, dù là kiểu tóc đơn giản nhất, cô nương cũng không làm được, có thể thấy rằng trong nhà, cô nương ấy có tỳ nữ hầu hạ chuyện này.”
Nguỵ Ngũ nói: “Bằng dung mạo của Tiểu Ngư cô nương, nếu gia cảnh cũng không phải hạng thường thì nên sớm nổi danh mới phải chứ.”
Người đương thời luôn tôn sùng mỹ nhân, chỉ cần nữ tử có dung mạo xinh đẹp chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để khiến bản thân nổi danh thiên hạ.
Kể cả Tiêu Ấu Ngư cũng là một trong số mỹ nhân đệ nhất của châu, không ít người hâm mộ tên tuổi của nàng. Thuở đó, sau khi tiên đế nghe danh cũng không kìm được triệu nàng ta tiến cung ngắm thử, không ngờ vừa thấy người, tiên đế liền nạp nàng ta vào hậu cung.
Nguỵ Cửu không nghĩ Nguỵ Ngũ nói đúng, “Ai mà biết được? Tính được gọi bằng danh xưng ‘mỹ nhân’ này cũng có mấy người