Edit: Xiao Yi.
Kiều Dư xấu hổ cúi đầu, che mắt lại, nói: “Cái miệng của ngài đúng là càng ngày càng ngọt!”
Lấy dáng vẻ phong nhã của hắn mà nói những câu dụ hoặc người khác thế này, Kiều Dư không kháng cự được.
Nguỵ Đình nhân cơ hội sáp lại gần bên tai nàng, thì thầm: “Miệng của bổn vương có ngọt hay không, chẳng phải A Dư chỉ cần thử là sẽ biết sao?”
Kiều Dư muốn trốn nhưng bả vai đã bị Nguỵ Đình nắm chặt, cả người hắn áp tới đây, một nụ hôn rơi xuống môi của nàng.
Khắp cơ thể của Nguỵ Đình là hơi thở chiếm đoạt mãnh liệt, chờ không nổi muốn hưởng thụ hương vị của Kiều Dư. Dường như vẫn thấy không đủ, Nguỵ Đình vung tay, công văn trên bàn án liền rơi loạn xạ xuống đất.
Nguỵ Đình ôm nàng đặt lên mặt bàn…
Những chuyện xảy ra sau đó không còn nằm trong sự khống chế của Kiều Dư nữa.
Đầu óc của nàng như có pháo hoa nở rộ, nàng lạc mất lí trí của mình trong khoảng thời gian rất lâu, ngoài việc nương theo tiết tấu trôi nổi của Nguỵ Đình thì nàng không thể làm gì khác.
Không biết nàng thiếp đi từ khi nào.
Lúc Kiều Dư tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, còn nàng đã nằm trên giường ngủ của Nguỵ Đình trong viện Quy Nhất. Trong phòng không đốt đèn, trước mắt nàng là một mảnh đen kịt.
Kiều Dư không nhìn ra được canh giờ nào, nàng gượng mình ngồi dậy, muốn xuống giường. Nhưng vừa cử động, eo lưng lập tức nhức mỏi vô cùng. Nhớ lại hành động oanh tạc của Nguỵ Đình ban nãy, nàng không kìm được, đấm vào chăn đệm một cái.
Xuân Lan nghe thấy tiếng động liền đi vào, thấy nàng đã dậy, Xuân Lan liền đốt nến trong phòng lên, cười hỏi: “Cô nương tỉnh rồi, lúc nãy Vương gia ôm người về đã dặn dò bọn nô tỳ đừng đánh thức cô nương. Không biết cô nương đói bụng chưa? Có cần nô tỳ xuống ngự trù phòng [1] bảo họ làm một chút đồ ăn không ạ?”
Kiều Dư sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, gật đầu nói: “Không cần nấu món gì phức tạp đâu, bảo họ làm cho ta một tô mì là được. À đúng rồi, bây giờ là giờ nào?”
“Hồi cô nương, đã giờ Hợi [2] rồi ạ.”
Kiều Dư sững người. Thì ra đã trễ như vậy, lúc trưa nàng tới thư phòng của Nguỵ Đình cùng lắm mới là buổi trưa.
“Ta về đây khi nào?”
Xuân Lan: “Hồi cô nương, là giờ Tuất [3].”
Kiều Dư yên lặng tính nhẩm thời gian, sau đó nghiến răng quát: “Nguỵ Đình!!!” [4]
Cái tên đáng chết này!
Vì trong người thật sự khó chịu nên Kiều Dư ngồi trên giường để ăn, có lẽ là do ban nãy đã hao tốn quá nhiều thể lực nên sau khi ăn xong, nàng lại cảm thấy buồn ngủ.
Kiều Dư đưa chén cho Xuân Lan, ngáp một cái rồi nói: “Xuân Lan, ta muốn nghỉ ngơi rồi.”
Xuân Lan: “Vâng ạ, đêm nay nô tỳ trực bên ngoài, nếu cô nương cần gì cứ gọi nô tỳ một tiếng.”
Dứt lời, Xuân Lan chỉnh góc chăn cho nàng rồi thả mành che xuống, sau đó thổi tắt nến, lui ra ngoài.
Trong khi Kiều Dư ngủ ngon lành thì có người lại chẳng thể yên giấc.
…
Nhìn Trình Hi đang ngủ say bên cạnh, Kiều Uyển đứng dậy khoác thêm y phục rồi xuống giường. Nàng ta đi tới khung cửa sổ rồi đẩy ra, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nay.
Một khuôn trăng treo trên đỉnh đầu, ánh trăng sáng tỏ như mặt hồ, vừa trầm lắng vừa cao quý, mà ngôi sao bên cạnh khuôn trăng ấy lại có vẻ ảm đạm, không hề sánh kịp.
Kiều Uyển nhớ lại kiếp trước.
Nàng ta và Kiều Dư cũng giống như khuôn trăng và ngôi sao trên bầu trời đêm nay vậy, chỉ có điều, Kiều Dư mới là khuôn trăng, còn nàng ta chính là ngôi sao mờ nhạt…
Kiếp trước, Kiều Dư đúng như hôn ước gả cho thiếu chủ của Vân Châu – Trình Hi. Hai người trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, trở thành một truyền kỳ của hai châu Vân – Cẩm. Sau đó, Trình Hi đăng cơ làm Hoàng đế, lập tức lập Kiều Dư làm chánh cung Hoàng hậu, chỉ yêu chiều một mình nàng, hậu cung ba ngàn giai lệ chỉ là cái vỏ rỗng.
Còn nàng ta, Kiều Uyển thì sao?
Thuận theo sự sắp đặt của người thân, nàng ta gả cho một tướng quân, kết quả là không bao lâu sau khi thành hôn, vị tướng quân ấy đã chết trên chiến trường.
Kiều Uyển trở thành một goá phụ [5], tuy rằng tái giá cũng không tìm được nhà tốt gì, càng không thể so với Trình Hi đã xưng đế kia.
Vốn dĩ là song Kiều của xứ Cẩm Châu nhưng số mệnh lại hoàn toàn trái ngược như trời với đất. Mỗi khi mọi người nhắc tới cái tên ‘Kiều Uyển’ luôn không nhịn được lắc đầu, nói hai chữ ‘đáng thương’…
Kiếp trước, Kiều Uyển sống dưới ánh hào quang của Kiều Dư, cả đời ghen tỵ, không có giây nào được thoải mái.
Nàng ta vốn cho rằng cả đời của mình sẽ chấm dứt như vậy, không ngờ khi mở mắt ra, nàng ta bỗng trở về năm mình mười tám tuổi.
Mọi thứ còn kịp!
Nhìn Trình Hi hãy còn ngây thơ, trong lòng Kiều Uyển không giấu được ý niệm điên cuồng: nếu nàng ta cướp được hôn phu từ tay Kiều Dư, vậy thì tương lai chẳng phải nàng ta chính là Hoàng hậu hay sao?
Chẳng phải kiếp này, nàng ta cũng có thể khiến cho Kiều Dư nếm trải những gì mình đã phải chịu hay sao?
Nghĩ như vậy, Kiều Uyển dùng thời gian bảy năm để không ngừng tạo ra hiểu lầm giữa Trình Hi và Kiều Dư. Cuối cùng, nàng ta cảm hoá được Trình Hi, khiến y yêu mình, khiến y bằng lòng lấy nàng ta vào cửa.
Chỉ là Kiều Uyển không hề nghĩ tới, thời điểm nàng ta nói việc hôn ước đã bị thay đổi với Kiều Dư đã khiến bệnh tim của nàng bộc phát, hộc máu qua đời!
Kiều Uyển chưa từng muốn hại chết Kiều Dư, thời gian ấy quả thật khiến nàng ta kinh sợ không thôi. Nhưng không bao lâu sau khi chuyện đó xảy ra, xác của Kiều Dư lại mất tích.
Chuyện đó luôn là cái gai trong lòng Kiều Uyển.
Có những khi nằm mộng trong đêm, nội tâm Kiều Uyển cũng có tự trách và áy náy. Nếu như trước đây, thời điểm nói cho Kiều Dư biết vụ hôn ước, nàng ta ôn hoà một chút thì tốt rồi, Kiều Dư sẽ không bị đả kích tới mức mất mạng.
Nhưng lại có nhiều thời điểm, Kiều Uyển cảm thấy rốt cục mình đã cởi xuống được gánh nặng trên vai.
Đời này kiếp này, nàng ta không cần phải sống dưới ánh hào quang của Kiều Dư nữa.
Đời này kiếp này, nàng ta đã có thể toả sáng như trăng, không chút tì vết, khiến mọi người phải ngẩng đầu mà nhìn mỗi khi gặp nàng ta.
Nhưng nàng ta không thể ngờ mình lại gặp được Kiều Dư ở phủ Nhiếp chính vương!
Kiều Uyển đang hồi ức, cả người đột nhiên bị kéo vào lồng ngực ai đó, nàng ta giật mình, sợ tới mức bả vai run lên.
“Nàng nghĩ gì mà xuất thần quá vậy?” Trình Hi gối đầu lên bả vai của nàng ta, đôi mắt hơi híp lại, còn vương nét buồn ngủ.
Kiều Uyển vuốt vuốt ngực mình, sau đó dịu dàng nói: “Thiếp đang nghĩ tới A Dư, bây giờ muội ấy vẫn còn sống, thật sự thiếp rất mừng cho muội ấy.”
Nghĩ kỹ lại thì, Kiều Dư không chết cũng tốt. Nàng ta có thể cho Kiều Dư tận mắt chứng kiến bản thân đã từng bước từng bước sát cánh cùng Trình Hi trên con đường thống nhất thiên hạ, sau đó ngồi lên cái ghế Hoàng hậu như thế nào.
Vậy là kiếp này, Kiều Dư