Edit: Xiao Yi.
Không ai ngờ tới Liên Kiều sẽ bất ngờ rút trâm muốn đâm Kiều Dư, mọi người hoảng sợ nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, trái tim trong ngực nhảy lên.
Có nữ quyến đã không dám nhìn, vội che mắt lại.
Tiếp theo là một tiếng thét chói tai vang lên, giọng nữ thê lương kêu gào ấy khiến người nghe không khỏi căng thẳng trong lòng.
Khách khứa ở tiền viện nghe thấy tiếng động liền khựng lại động tác trên tay. Trương Tự đặt chung rượu xuống, sau đó vội sai người đi xem tình huống bên kia thế nào.
Không bao lâu sau, một tỳ nữ trở về bẩm báo: “Hồi đại nhân, hình như là Tiểu Ngư cô nương hại chết tiểu công tử của phủ Định Uy tướng quân. Sau đó tỳ nữ bên người tiểu công tử muốn báo thù nên rút cây trâm trên đầu xuống để đâm Tiểu Ngư cô nương…”
Tỳ nữ ấy còn chưa nói xong, sắc mặt của Nguỵ Đình đã thay đổi, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Hắn ném chung rượu xuống bàn rồi sải bước đi về phía hậu viện.
Theo sát sau lưng hắn là Định Uy tướng quân – Hứa Thận.
Từ xa thấy một nữ nhân đang lăn lộn kêu đau trên mặt đất, Nguỵ Đình thoáng nhìn qua y phục hồng đào, váy đuôi sam của nàng ta, tâm trạng của hắn liền buông xuống, bước chân cũng dần chậm lại.
“Nhiếp chính vương tới!!!”
Nghe thấy giọng ngân, các nữ quyến vội chỉnh trang lại bản thân, sau đó cung kính hành lễ với Nguỵ Đình.
Hắn bước tới chỗ Kiều Dư, thấy nàng không ngừng ấn lồng ngực cho một đứa trẻ, trán của nàng đã rỉ ra một tầng mồ hôi óng ánh, những sợi tóc gần đó cũng ướt nhẹp, vốn dĩ nó là những lọn tóc mà trước đây, Hạ Hà đã cẩn thận tết cho nàng.
Thật may!
Tuy nàng có hơi chật vật nhưng người bị thương không phải là nàng.
Nguỵ Đình cảm thấy trái tim của mình lúc này mới trở về vị trí cũ, hắn lạnh giọng hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Liên Kiều nhịn đau đớn lại, vừa ôm cánh tay bị thương vừa chỉ về phía Kiều Dư, ấm ức gào lên: “Là ả! Chính ả đã hại chết tiểu công tử nhà nô tỳ, bây giờ còn động tay động chân với xác của tiểu công tử, thật là quá đáng hận mà! Nô tỳ muốn ả đền mạng cho tiểu công tử!”
Đôi mắt của Nguỵ Đình lập tức lạnh đi, hắn đá một chân vào Liên Kiều đang nằm trên đất, chán ghét quát: “Ở đây có chỗ cho người lắm miệng sao?”
Đúng lúc này, Kiều Dư lại cúi người xuống, thổi một hơi vào miệng của hài tử đang bất động trên đất.
Nguỵ Đình ngẩn người, đáy lòng nhói lên.
Hắn cố kiềm nén cảm xúc, sau đó nhìn qua phía Ninh Tư Nguyệt đang đứng bên cạnh để dùng tay bảo vệ cho nàng, hỏi: “Thôi thiếu phu nhân, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân nói đi.”
Ninh Tư Nguyệt thu tay lại, vừa siết chặt khăn tay dưới ống tay áo vừa đáp: “Thời điểm chúng thiếp thân tới đây, A Dư đang cứu chữa cho vị tiểu công tử này. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì thiếp thân không rõ. Nhưng tiện tỳ này nói là A Dư làm sai, lập tức muốn rút trâm trên đầu để đâm A Dư. Thấy tình huống nguy cấp, thiếp thân chỉ nghĩ tới việc phải ra tay ngăn cản, không ngờ trong quá trình đoạt lại cây trâm đã vô tình đâm ả bị thương.”
Thấy Nguỵ Đình che chở Kiều Dư, Liên Kiều cũng tìm chủ nhân của mình để được che chở. Ả bò tới trước mặt Hứa Thần, khóc ròng nói: “Tướng quân, tiểu công tử tắt thở rồi, là ngài ấy trên đường tới tìm ngài nhưng xảy ra chuyện. Bình thường ngài thương nhất chính là tiểu công tử, ngài nhất định phải lấy lại công bằng cho tiểu công tử…”
Hốc mắt của Hứa Thận đỏ lên, ông siết chặt tay thành quyền, sau đó đột ngột quỳ xuống trước mặt Nguỵ Đình, nói: “Vương gia, mạt tướng chỉ có một nhi tử này, mạt tướng quyết không để nó chết không rõ ràng như vậy!”
“Người còn chưa chết mà các ngươi ầm ĩ cái gì!??” Kiều Dư vừa thở gấp vừa quát lớn.
Dáng vẻ của nàng đã quá mệt rồi, sau khi nói xong câu này, nàng nghiến răng không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, tỳ nữ của Trương phủ mời đại phu tới.
Mọi người vội nhường ra một lối đi cho lão đại phu tới bắt mạch cho hài tử kia.
Thấy Kiều Dư đang quỳ gối bên trái hài tử kia, lão đại phu liền tự giác ngồi xuống bên còn lại, sau đó cầm lấy tay phải của nó rồi bắt mạch. Không bao lâu sau, lão liền thở dài, lắc đầu nói: “Không cứu được nữa, đứa nhỏ này không còn mạch đập nữa rồi.”
Tôn thị không kiềm chế được, bật khóc thành tiếng.
Ánh mắt của Hứa Thận sáng quắc, ông nhìn Nguỵ Đình chằm chằm, nén giọng nói: “Khẩn xin Vương gia làm chủ cho mạt tướng, nghiêm trị hung thủ giết người!”
Nguỵ Đình nhìn qua Kiều Dư.
Nàng vẫn không hề ngừng động tác cứu chữa hài tử, thoạt nhìn giống như nàng không sợ đã hết hi vọng, nàng chỉ không muốn từ bỏ mà thôi.
Nguỵ Đình hỏi lão đại phu, “Mạch của đứa nhỏ này thật sự không đập nữa sao?”
Lão đại phu kia đáp: “Hồi Vương gia, đúng vậy.”
Nguỵ Đình không tin, ra lệnh: “Khám thêm lần nữa!”
Lão đại phu thầm nghĩ: mạch đã không còn, dù khám bao nhiêu lần nữa thì kết quả cũng giống nhau mà thôi. Chỉ đáng tiếc là đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy…
Lão thở dài, áp ngón tay lên động mạch của hài tử kia, ban đầu sắc mặt của lão vốn không có hi vọng, nhưng không bao lâu sau, lão liền cảm thấy dưới ngón tay của mình có động tĩnh. Tuy rằng mỏng manh nhưng động tĩnh kia đủ làm cho mọi người vui mừng!
Lão đại phu kích động nói: “Khoan đã, tiểu… tiểu công tử, ngài ấy hồi phục mạch đập rồi. Ngài ấy sống rồi.”
Nghe vậy, Kiều Dư không kiềm chế nổi nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ý thức của nàng tan rã, cơ thể lảo đảo muốn ngã.
“A Dư!” Ninh Tư Nguyệt kinh ngạc.
Ninh Tư Nguyệt vừa muốn đỡ Kiều Dư nhưng không ngờ có một thân ảnh khác còn nhanh hơn mình. Hắn trực tiếp phóng tới bên cạnh Kiều Dư, sau đó ôm nàng vào lòng.
Nương theo lực đỡ của hắn, Kiều Dư đứng lên, nàng nhìn qua phía đại phu, nói: “Chuyện tiếp theo làm phiền đại phu, xin hãy cứu sống đứa nhỏ này.”
“Cô nương yên tâm, đây là trách nhiệm của người hành y, lão phu nhất định dốc hết toàn lực.”
Cả người Kiều Dư lại muốn ngã, Nguỵ Đình vội đỡ lấy nàng từ phía sau. Hắn giang cả hai tay ra đỡ nàng, cho nàng mượn lực chống đỡ.
Kiều Dư nhìn qua phía Liên Kiều, khoé miệng của nàng hơi nhếch lên, “Vừa rồi ta vội cứu mạng của đứa nhỏ kia nên thả cho ngươi khua môi múa mép. Bây giờ ngươi lại dám diễn trò trước mặt tướng quân và phu nhân nhà ngươi, nói dối những gì đã xảy ra hay sao?”
Đôi mắt của Liên Kiều không giấu được sự sỡ hãi, nhất là khi nhìn thấy động tác thân mật giữa Kiều Dư và Nguỵ Đình, ả mới ý thức được bản thân đã chọc tới nhân vật không nên dây vào này.
Nếu… nói ra sự thật, chắc chắn ả sẽ không giữ được mạng. Nếu đã nói dối, chi bằng phóng lao liền theo lao!
Liên Kiều lại khóc lóc kể lể chuyện ban nãy một lần, “Chính ngươi đã hại tiểu công tử nhà ta, nếu không thì sao