Edit: Xiao Yi.
Kiều Dư điều chỉnh tâm trạng của mình lại rồi mở cửa phòng ra.
Mấy người Xuân Lan vẫn còn canh gác ở ngoài, vừa thấy nàng ra, ai nấy đều thấp thỏm, “Tiểu Ngư cô nương.”
Trong lòng Kiều Dư có hơi xấu hổ, nàng nói với họ, “Ban nãy là ta thất lễ, xin lỗi…”
Mọi người ngoài này đều có ý tốt chuẩn bị sinh nhật cho nàng, thế mà nàng lại hắt ý tốt của họ đi.
“Tiểu Ngư cô nương đừng áy náy,” Xuân Lan dịu dàng mỉm cười, không hề để trong lòng những gì vừa xảy ra.
Biết được sinh nhật là ngày đau đớn của Kiều Dư, Xuân Lan liền không nhắc tới nữa, ngược lại rất ân cần hỏi thăm, “Bây giờ cô nương đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Kiều Dư gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi, còn nữa, ta không ăn mì trường thọ này đâu, ngươi đổi vài món ăn sáng đơn giản tới cho ta là được.”
Sau khi Kiều Dư ăn sáng xong, Lễ bộ Thượng thư – Trương Tự đã dẫn theo mấy người nội thị vệ tới trước cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương, chỉ đích danh Kiều Dư ra tiếp chỉ.
Trần Bình vội sai người đi mời Kiều Dư tới đây, đồng thời chỉ huy hạ nhân trong viện bày biện hương án [1].
Trong lúc chờ đợi, trước cổng phủ Nhiếp chính vương đã có không ít người tụ tập.
Phía sau hai cánh cửa đang rộng mở, không bao lâu sau, mọi người liền nhìn thấy một nữ nhân diễm lệ mà đoan chính đang chậm rãi đi ra.
Sau khi tới trước mặt Trương Tự, Kiều Dư quỳ xuống, Trần Bình sau lưng cũng lệnh cho toàn bộ hạ nhân trong phủ Nhiếp chính vương quỳ xuống theo nàng.
Thấy mọi người đều đã tới đông đủ, Trương Tự liền mở đạo thánh chỉ ra, ngân giọng tuyên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Kiều thị chi nữ [2] Kiều Dư huệ chất lan tâm [3], đoan chính hữu lễ [4], có công hầu hạ khi trẫm bị bệnh. Niệm đại ơn [5] này, trẫm đặc cách phong nàng làm An Bình Quận chúa, hưởng hai ngàn hộ thực ấp [6], khâm thử.”
Kiều Dư đè lại kinh ngạc trong lòng, hai tay chắp trên đỉnh đầu, cung kính đáp: “Thần nữ tạ ân điển [7] của bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Khoảnh khắc thánh chỉ kia chạm vào lòng bàn tay, Kiều Dư còn cảm thấy không chân thực. Thánh chỉ này không cần nói cũng biết là do Nguỵ Đình viết, đang yên đang lành, đột nhiên trở thành Quận chúa khiến cho nhất thời, nàng chưa thể thích nghi được.
Vào lúc Kiều Dư định đứng dậy, Trương Tự lại nói tiếp: “An Bình Quận chúa, người vẫn còn một thánh chỉ nữa chưa nhận.”
Kiều Dư đành cung kính quỳ xuống, lắng nghe Trương Tự tiếp tục đọc thánh chỉ thứ hai, “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: An Bình Quận chúa Kiều Dư phẩm mạo [8] xuất chúng, thiện lương đôn hậu, trùng hợp nay đã tới tuổi thành thân, trẫm đặc biệt tứ hôn nàng cho Nhiếp chính vương Nguỵ Đình làm chính thê, chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ, khâm thử.”
Mấy người xem náo nhiệt trước cửa phủ không ngờ thánh chỉ này lại là thánh chỉ tứ hôn, ai nấy đều không kiềm được khiếp sợ.
Rốt cục vị An Bình Quận chúa này là nhân vật từ đâu chui ra thế? Sao nàng ta lại trở thành Nhiếp chính vương phi rồi?
Không riêng những người hóng chuyện ngoài cửa, tới hạ nhân trong phủ Nhiếp chính vương cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Tuy họ đã sớm biết quan hệ giữa Nguỵ Đình và Kiều Dư không bình thường, nhưng thánh chỉ tứ hôn này vẫn quá đột nhiên!
Người tuyên đọc hai thánh chỉ này – Trương Tự dường như đã sớm đoán được phản ứng của mọi người, lúc này thấy Kiều Dư có hơi thất thần, ông chỉ ôn hoà nhắc nhở nàng, “An Bình Quận chúa, mời tiếp chỉ.”
Kiều Dư vội hoàn hồn, dập đầu tạ ơn.
Sau đó, nàng hỏi: “Không biết Trương đại nhân còn thánh chỉ nào cần phải tuyên nữa không?”
Trương Tế không nhịn được, cười một tiếng, đáp: “Quận chúa yên tâm, hôm nay lão thần tới đây chỉ để tuyên hai thánh chỉ này thôi.”
Sau khi xác nhận xong, Kiều Dư mới đứng dậy, “Đa tạ Trương đại nhân, mời ngài vào phủ uống chút trà.”
Trương Tế vuốt vuốt chòm râu, “Đa tạ Quận chúa, trà này không cần tiếp đâu, lão phu còn phải hồi cung bẩm báo cho Vương gia nữa.”
Trương Tự vừa đi, Trần Bình và mọi người trong phủ liền vội chúc mừng Kiều Dư.
Còn nàng, nhìn hai thánh chỉ vàng óng trong tay, đầu óc như bị đè nặng, cảm giác vô cùng không thực.
Nàng cứ như vậy… mà gả đi rồi?
Lúc này, ngoài cửa phủ cũng vang lên tiếng bàn tán, biết mình chính là đề tài của những người đó, Kiều Dư cảm thấy có hơi xấu hổ. Trần Bình thấy vậy liền nói người đi đóng cửa phủ lại.
Ninh Tư Nguyệt vội vẫy tay, hô lên: “A Dư!”
Kiều Dư xoay người nhìn lại, vừa thấy bóng người của Ninh Tư Nguyệt liền nói: “Đi mời Thôi thiếu phu nhân vào đây.”
Sau khi Ninh Tư Nguyệt theo nàng vào phủ, lúc này, cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương mới đóng lại, ngăn cách ánh mắt của những người bên ngoài, chỉ là nhóm bàn tán ngoài cổng vẫn không hề giải tán.
“Rốt cục là vị An Bình Quận chúa này có lai lịch như thế nào? Vậy mà nàng có thể khiến cho Nhiếp chính vương vốn thanh tâm quả dục [9] của chúng ta phải động lòng muốn lấy nàng về.”
Tuy thánh chỉ là bệ hạ tứ hôn nhưng ai cũng biết rằng tiểu Hoàng đế mới có ba tuổi, cái gọi là thánh chỉ… hoàn toàn chính là ý chỉ của Nguỵ Đình!
Có người phụ hoạ: “Ai biết được? Ta nghe nói Quận chúa là do Vương gia đưa từ Vân Chân về. Trước giờ nàng vẫn luôn ở trong phủ Nhiếp chính vương, chắc là