Edit: Xiao Yi.
“Mọi người đều đã vẽ gần xong cả rồi, bổn Quận chúa xin kiếu tham dự lần này vậy.” Kiều Dư đáp.
Đúng lúc Xuân Lan đã lấy y phục qua đây, đưa tới trước mặt nàng.
Kiều Dư thuận thế mở miệng, “Không phải y phục của Lưu tiểu thư bẩn rồi sao? Tiểu thư nhanh đi thay một bộ trước đi.”
Nàng đùn đẩy như vậy ngược lại càng khiến Lưu Nhược Vi cảm thấy nàng đang chột dạ.
Mà cũng đúng thôi, một kẻ mồ côi làm sao hiểu được cái gì gọi là cầm kỳ thi hoạ chứ?
Càng nghĩ, Lưu Nhược Vi càng không muốn buông tha cho Kiều Dư, một lòng muốn làm bẽ mặt nàng trước mặt mọi người.
“Chỉ là vẽ một bức tranh thôi mà, sao có thể phí nhiều công sức được chứ? Quận chúa cứ ở đây vẽ đi, còn việc y phục cứ để tỳ nữ nào đó dẫn đường cho ta đi thay là được, không phiền Quận chúa phải phí sức nữa.”
Dừng một chút, trong mắt của Lưu Nhược Vi loé ra sự khinh thường, hỏi: “Hay là Quận chúa… xấu hổ nên không dám vẽ tranh trước mặt mọi người?”
“Nhược Vi, lời này ngươi nói sai rồi, Quận chúa tài mạo song toàn, sao lại bị chút chuyện vẽ tranh này làm khó được chứ?”
Nghe vậy, Lưu Nhược Vi cười với vị tiểu thư phía sau rồi dọn một cái bàn ra, sau đó là bày dụng cũ vẽ. Trong đám tiểu thư có người đi lấy cọ rồi đưa tới trước mặt Kiều Dư, “Quận chúa đừng từ chối, tiểu nữ đã sớm muốn học hỏi kỹ thuật vẽ cao siêu của người rồi, mong rằng Quận chúa cho chúng tiểu nữ được mở mang tầm mắt.”
Kiều Dư lạnh lùng liếc mắt nhìn vị tiểu thư đưa cọ vẽ cho mình, cùng lúc đó lại có giọng nữ truyền tới, “Đây đâu phải chuyện gì lớn, chỉ là vẽ tranh thôi mà, tất nhiên Quận chúa sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.”
Đối với vị tiểu thư vừa nói kia, vẽ tranh chỉ là một chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.
Kiều Dư lạnh lùng nhìn một màn này, đúng là thị phi buộc nàng phải vẽ rồi. Tuy rằng không muốn diễn trò nhàm chán với đám người này, nhưng nếu đã đụng chuyện, nàng không thể né tránh mãi được.
Kiều Dư nhận lấy cây cọ kia, cong môi cười nói: “Nếu vậy thì… bổn Quận chúa đành bêu xấu rồi.”
Dứt lời, nàng đi tới trước cái bàn đã được chuẩn bị cho mình, vừa định chấm cọ lấy nước mực thì Lưu Nhã Vi đã nói: “Quận chúa đồng ý chung vui cùng tỷ muội chúng ta là điều không thể tốt hơn. À đúng rồi, thời điểm trước khi vẽ, mọi người đã thương lượng xong là ẩn danh các bức hoạ, sau đó mời Tiêu công tử – Tiêu Như Mặc tới bình phẩm một phen.”
Nói xong, Lưu Nhược Vi liền cuộn bức hoạ của mình lại rồi cột chắc bằng dải lụa, sau đó đặt vào một cái bình sứ miệng rộng bên cạnh.
“Sau khi vẽ xong, Quận chúa cứ đặt tranh vào cái bình này. Chờ khi dùng cơm xong, tỷ muội chúng ta sẽ tổng hợp rồi đem tới chỗ Tiêu công tử. Bây giờ ta phải đi thay y phục rồi, không chậm trễ Quận chúa vẽ tranh nữa.”
“Tiêu công tử?” Đột nhiên nghe thấy tên huý của một nam nhân, tay của Kiều Dư hơi khựng lại, đối diện khuôn mặt tràn đầy ý cười của Lưu Nhược Vi, trong lòng nàng chợt có dự cảm chẳng lành.
Mà bên cạnh, sắc mặt của Ninh Tư Nguyệt cũng thay đổi, “Sao các ngươi không nói sớm?”
Ninh Tư Nguyệt đi tới trước mặt Kiều Dư, rút cây bút trong tay nàng ra rồi đặt một bên, “A Dư, chúng ta đừng vẽ.”
Nếu phân cao thấp về kỹ thuật vẽ, Ninh Tư Nguyệt tin rằng Kiều Dư sẽ không bại dưới tay Lưu Nhược Vi. Nhưng nếu người bình phẩm là Tiêu Như Mặc thì… khó mà nói được!
Bước chân của Lưu Nhược Vi dừng lại một chút, nàng ta nhìn qua Kiều Dư, trong mắt không thèm giấu sự khinh thường, “Sao vậy? Quận chúa nhận mình không vẽ được à?”
Sao Kiều Dư có thể sợ Lưu Nhược Vi? Nàng quyết đoán cầm cọ vẽ lên, chấm mực rồi phác hoạ ra từng nét lên mặt giấy.
Lưu Nhược Vi quan sát động tác hạ bút của nàng gần như là từ giữa không trung mà hạ xuống mặt giấy mà thôi, vừa đơn giản vừa thô tục, không hề có bất kỳ kỹ thuật nào đáng nể.
Sự mỉa mai trong mắt nàng ta càng tăng lên, kỹ thuật như vậy thì có mà chờ bẽ mặt trước toàn bộ Tây Kinh đi!
“Ta rất mong chờ được chiêm ngưỡng bức hoạ của Quận chúa.” Dứt lời, Lưu Nhược Vi liền sai Xuân Lan dẫn mình tới phòng thay y phục.
Thấy dáng vẻ ung dung lúc rời đi của Lưu Nhược Vi, Ninh Tư Nguyệt không nhịn được la lên, “A Dư? Sao tỷ lại hạ bút? Tỷ có biết Tiêu Như Mặc kia là ai không hả?”
Một cái hạ bút này coi như đã định, dù có vẽ xong hay chưa xong đi nữa thì cũng là vẽ. Lưu Nhược Vi kia hoàn toàn có thể nói đây là tranh của Kiều Dư rồi đưa cho Tiêu Như Mặc bình phẩm. Gì chứ chuyện này thì nàng ta tuyệt đối có thể làm ra, tới lúc đó, Kiều Dư sẽ thua thật khó coi.
Kiều Dư vừa phác hoạ bố cục tranh, vừa thản nhiên hỏi: “Nhìn vẻ mặt này của muội thì ta đã biết vị Tiêu công tử sẽ bình phẩm tranh này, đối với ta mà nói là có bất lợi rồi. Cộng với họ của hắn, ta đoán một chút… xuất thân của vị Tiêu công tử này là từ nhà mẹ đẻ của Thái hậu đúng không?”
“Nếu tỷ biết sao còn bình tĩnh vậy chứ?” Ninh Tư Nguyệt hỏi.
“Không phải ban nãy, Lưu Nhược Vi đã nói là ẩn danh các bức hoạ sao? Nếu vậy thì ta cần gì phải sợ chứ?”
Nàng vừa nói xong, dưới ngòi bút đã dần hiện ra hình ảnh sơ khai của núi non.
“Nhưng tranh là do bọn Lưu Nhược Vi mang đi, ai mà biết được họ sẽ giấu tên thật hay giả vờ đâu chứ?”
Kiều Dư đáp: “Muội yên tâm đi, điều muội lo lắng không thành vấn đề đâu.”
Thấy thái độ chắc chắn của nàng, Ninh Tư Nguyệt nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Ta không muốn bọn Lưu Nhược Vi bắt nạt tỷ, nhưng tỷ đã có dự định thì ta yên tâm rồi. Không quấy rầy tỷ nữa, tỷ vẽ tranh đi.”
Ngòi bút của Kiều Dư hơi dựng lại, khoé môi của nàng gợi lên một nụ cười gian, “A Nguyệt, phiền muội giúp ta che chắn một chút. Trước khi vẽ xong, đừng để họ nhìn thấy tranh của ta.”
Lúc này, đa số thiên kim đều đã vẽ xong, chờ sau khi mực khô, cả bọn sôi nổi cuộn lại rồi đặt vào cái bình sứ, cùng chỗ với bức tranh của Lưu Nhược Vi.
Mà Lưu Nhược Vi cũng đã thay y phục xong, lúc quay lại chỉ thấy mỗi Kiều Dư là còn đang vẽ, nàng ta liền hỏi: “Quận chúa còn chưa vẽ xong à? Rốt cục là vẽ cảnh vật gì thế?”
Ninh Tư Nguyệt vô cùng muốn liếc mắt khinh thường nàng ta, nhưng sự giáo dưỡng tốt đẹp vẫn khiến Ninh Tư Nguyệt kiềm chế lại, tiếp tục duy trì dáng vẻ ung dung, đáp: “A