Edit: Xiao Yi.
Tiếng tăm của Nguyên Thực đạo trưởng trước giờ vẫn luôn vang dội, khiến cho mọi người tin phục.
Có vài nữ quyến vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng vừa nghe Nguyên Thực đạo trưởng nói vậy, các nàng liền vội cách xa Kiều Dư, trong mắt còn lộ ra vẻ kinh sợ.
Lưu phu nhân hỏi: “Từng trải qua tử kiếp nhưng vẫn êm đẹp sống trên đời, chẳng lẽ… Quận chúa đang đứng trước mặt chúng ta là yêu quái mượn xác hồi sinh?”
Kiều Dư: “…”
Đang yên đang lành, sao nàng lại biến thành yêu quái rồi?
Sắc mặt của Kiều Dư trầm xuống, trong mắt loé ra vẻ sắc bén. Nàng đứng đối diện với Nguyên Thực đạo trưởng, nói: “Phiền đạo trưởng quan sát tướng mạo của ta cho kỹ một chút, phải nhìn cho kỹ, đừng có nhìn lầm.”
Nguyên Thực đạo trưởng thở dài, “Người chết không thể sống lại, đây là luật trời. Thí chủ, người vốn không còn thuộc về dương thế nữa, vẫn nên siêu thoát đi thôi.”
Âm cuối của gã vừa ra khỏi miệng, không biết từ chỗ nào lại nhảy ra mười mấy tiểu đạo sĩ, một tay cầm phất trần, một tay cầm kiếm gỗ đào, lập thành trận thế quanh Kiều Dư.
Hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu vốn bảo vệ nàng trong âm thầm thấy vậy, lập tức nhảy ra trước mặt che chắn cho nàng, “Quận chúa đừng sợ, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ người chu toàn.”
Nguỵ lão phu nhân không ngờ mọi chuyện sẽ đi tới nước này.
Bà ta chỉ nghe lời Tiêu Như Mặc, tưởng rằng khi bêu xấu Kiều Dư rồi mượn lời đàm tiếu của mọi người để chỉnh đốn nàng thì nàng sẽ không gả cho Nguỵ Đình được.
Ai dám ngờ tới Tiêu Như Mặc lại chỉnh nàng tới nhường này: mượn xác hồi sinh, người chết sống lại,… Tình cảnh này còn không phải y muốn chỉnh chết Kiều Dư sao?
Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại thì phải làm sao bây giờ?
Nguỵ lão phu nhân nhớ lại ba năm trước, cái lần Nguỵ Đình bị ám sát, mọi người cũng cho rằng hắn sẽ không thoát được. Kết quả là bọn họ mới vui mừng vài tháng, Nguỵ Đình bỗng xuất hiện. Không những đoạt lại quyền lực của Trung Châu trong tay lão nhị mà còn chèn ép cho nhị phòng không dám ngẩng đầu!
Suốt mấy năm nay, chuyện quan trọng của quân đội Trung Châu, nhị phòng vốn không nhúng tay được.
Nhận thấy Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu là người của Nguỵ Đình, Nguỵ lão phu nhân liền không muốn họ nghĩ mình thuộc diện làm khó Kiều Dư, cho nên bà ta dứt khoát nhắm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Hồ thị đỡ Nguỵ lão phu nhân, nóng lòng kêu lên, “Mẫu thân! Người làm sao vậy? Mẫu thân, mau tỉnh lại…”
Khoé miệng của Nguỵ lão phu nhân giật giật, còn tay thì âm thầm nhéo Hồ thị một cái. Thị ta hiểu ý, liền nói với mọi người, “Mẫu thân đột nhiên ngất xỉu, ta đỡ bà ấy sang một bên nghỉ ngơi trước.”
Về phía bên này.
Bị mười mấy tiểu đạo sĩ chĩa kiếm gỗ đào vào mình, cảm giác buồn nôn lại nổi lên trong ngực Kiều Dư. Nàng lại muốn nôn, nhưng nếu thật sự biểu lộ như vậy thì chẳng khác nào chứng minh bản thân là yêu tà mà họ nói!
Kiều Dư không thể không nhịn xuống cơn nôn này, ánh mắt của nàng dừng trên người vị Nguyên Thực đạo trưởng ra vẻ trang nghiêm kia, cất giọng chế giễu: “Ta vốn tưởng rằng Nguyên Thực đạo trưởng tinh thông xem tướng mạo, đoán số mệnh, nhưng bây giờ xem ra, cùng lắm là đồ có tiếng suông thôi.”
Lưu phu nhân nói: “Lời của Nguyên Thực đạo trưởng nói mà yêu nghiệt như ngươi cũng dám nghi ngờ?”
Vốn dĩ bà ta chỉ muốn chứng thực cái danh ‘yêu tà’ lên người Kiều Dư để rồi lấy một cái cớ hòng nguỵ biện cho hành động thất lễ của Lưu Nhược Vi trước đó, cứu vãn danh tiếng của nàng ta. Không ngờ, Nguyên Thực đạo trưởng cũng đứng ra hỗ trợ, đúng là trời cao đứng về phía bà ta!
Kiều Dư hỏi: “Đạo trưởng chưa tận mắt nhìn thấy, dựa vào đâu mà kết luận rằng ta không còn thuộc về dương thế? Miệng của đạo trưởng thì trách trời thương dân, cứu dân độ thế, nhưng bây giờ lại nói vài câu vô căn cứ là muốn lấy mạng người khác. Dám hỏi chuyện này có phải người ngoài sai khiến đạo trưởng hay không?”
“Chuyện thí chủ hộc máu bỏ mình ở Kiều gia là tận mắt nhìn thấy, không thể thay đổi.” Dáng vẻ của Nguyên Thực đạo trưởng vẫn hiên ngang lẫm liệt, “Chỉ dựa vào chuyện đó đã đủ để chứng thực thí chủ là yêu tà rồi.”
Hồng Ngọc bật dậy, tiếp lời: “Chuyện Nhị tiểu thư tắt thở ngày đó, nô tỳ và các tỷ muội hầu hạ trong phủ đều nhìn thấy. Nô tỳ dám thề với trời, từng câu từng chữ tuyệt đối không giả. Nếu không, nô tỳ sẽ bị trăm kiếm tùng xẻo, chết không được tử tế!”
Thề độc như vậy tự nhiên khiến mọi người không dám nghi ngờ.
“Thí chủ còn gì để nói không?” Nguyên Thực đạo trưởng hỏi, “Hàn ma phục yêu là sứ mệnh của người tu đạo, thí chủ không thể trách bận đạo được.”
Cả người của Kiều Dư bỗng run lên, Ninh Tư Nguyệt vội đỡ lấy nàng, trong mắt lộ ra sự lo lắng, “A Dư, tỷ không sao chứ?”
Kiều Dư vỗ vỗ tay của Ninh Tự Nguyệt, trấn an đáp: “Ta không sao.”
Nàng đã sớm đoán được chuyện này rồi.
Ngày đó, rất nhiều người đã chứng kiến chuyện nàng hộc máu tắt thở, nàng không thể giấu, cũng không thể đùn đẩy. May là…
Nàng đã có cách đối phó.
“Đúng là lúc đó, ta đã không còn thở nữa, suýt chút mất mạng.” Kiều Dư nói.
“Nhìn đi, chính ngươi cũng thừa nhận rồi, còn cái gì mà nói nữa?” Có một nữ quyến không nhịn được thốt lên.
Kiều Dư nhìn sang, thấy người nói là Lưu Nhược Vi thì không khỏi thở dài, “Lưu tiểu thư, não là đồ tốt, tiếc là lúc tiểu thư ra cửa đã quên lắp vào đầu rồi.”
Lưu Nhược Vi tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng, chỉ thẳng vào nàng, “Ngươi…”
Không đợi nàng ta lên tiếng, Kiều Dư liền nói: “Ngày 16 tháng Năm đã xảy ra chuyện gì ở Trương phủ, hẳn là mọi người còn nhớ.”
Đa số chúng nữ quyến ở đây đều từng tới Trương phủ để tham dự tiệc đầy tháng của tiểu công tử, nghe Kiều Dư nhắc, ai nấy đều nhớ lại.
Ninh Tư Nguyệt lập tức hiểu ra ẩn ý của nàng, vội nói: “Ngày hôm đó, tiểu công tử của phủ Định Uy Tướng quân vô ý bị ngã, lúc đại phu bắt mạch cũng nói tiểu công tử tắt thở. Nhưng sau khi được A Dư cứu chữa, không phải bây giờ tiểu công tử rất khoẻ đó sao? Chuyện này chứng minh, dù người đã tắt thở cũng không thể mặc định họ đã chết được.”
Vì sao Kiều Dư tắt thở thì mọi người không tận mắt nhìn thấy, nhưng chuyện của tiểu công tử Hứa Mộ lại xảy ra trước mặt mọi người. Cho nên chuyện này tắt thở này… hình như không đáng sợ tới vậy.
Ninh Tư Nguyệt nhìn sang Lưu Nhược Vi, chế nhạo nói: “Ta còn nhớ ngày đó, Lưu tiểu thư còn nói hành động cứu người của A Dư là ve vãn nữa kìa.”
Nhớ lại hành động lúc đó của Lưu Nhược Vi, có người không giấu được sự khinh bị, dễ thấy đầu óc của nàng ta sớm đã hư rồi,