Biên tập: Thị Mộc
Sau khi xác định Kiều Dư đã nhìn thấy túi tiền kia, Bùi Linh Lung mới bày ra vẻ mặt hoảng loạn nhặt nó lên, phủi phủi bụi bặm trên mặt túi, “Muội không ngờ mình lại bất cẩn làm nó rơi ra, thất lễ với biểu tẩu rồi.”
Kiều Dư hồi phục tinh thần, “Túi tiền này của biểu muội nhìn rất đẹp.”
Bùi Linh Lung cười đáp: “Chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên muội mới thêu chơi thôi ạ, đường chỉ còn vụng về lắm, đã khiến biểu tẩu chê cười.”
“Biểu muội tự thêu túi tiền này sao?” Kiều Dư kinh ngạc, “Chẳng hay muội có thể cho ta mượn xem một chút được không?”
Bùi Linh Lung đánh giá thái độ của Kiều Dư. Thấy nàng để ý túi tiền này như vậy, Bùi Linh Lung liền biết nàng không phải là nữ nhân mà Nguỵ Đình vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu.
Bùi Linh Lung lập tức dâng túi tiền lên, “Nếu biểu tẩu thích thì muội xin dâng ạ.”
Kiều Dư nhận lấy, cẩn thận quan sát đường may thủ công trên mặt vải.
Tay nàng dừng tại chữ ‘Kiều’ thêu ở góc phải bên dưới túi tiền, dò hỏi: “Nếu biểu muội tự thêu túi tiền này thì tại sao lại thêu chữ ‘Kiều’ lên đây thế? Chữ này có ý nghĩa gì với muội sao?”
Bùi Linh Lung cúi đầu, xấu hổ đáp: “Chữ này… có liên quan tới nhũ danh [1] của muội.”
“Ồ?” Kiều Dư nhướn mày, vô cùng hứng thú, tiếp tục nghe Bùi Linh Lung nói:
“À dạ… chuyện này có hơi xấu hổ, nhũ danh của muội là Kiều Kiều. Lúc đầu thêu túi tiền này, muội vốn định thêu hai chữ ‘Kiều’, nhưng sau khi bắt tay vào thêu lại không kiên trì nổi, cho nên bỏ hết một nửa nhũ danh, chỉ thêu một chữ ‘Kiều’ thôi ạ.”
“Thế à…” Bàn tay cầm túi tiền của Kiều Dư không khỏi siết chặt một chút, khiến cho mặt vải nhăn nhúm lại.
Bùi Linh Lung vội trưng ra dáng vẻ đau lòng, “Biểu tẩu, cẩn thận chút ạ!”
Lúc này, Kiều Dư mới nhận ra mình đã vô lễ, liền nói: “Tay nghề của biểu muội đúng là rất khoé, nhìn chữ ‘Kiều’ này vậy mà rất có duyên với ta, không biết biểu muội có thể từ bỏ thứ mình thích mà tặng túi tiền này cho ta hay không?”
Bùi Linh Lung khó xử đáp: “Nếu tẩu đã thích, đáng lẽ muội không nên từ chối, chỉ là túi tiền này được muội thêu vào ba năm trước, lúc ấy muội thêu một cặp nhưng sau này lại sơ ý làm mất một cái, cho nên chỉ còn lại cái này thôi ạ. Muội thật sự rất thích nó…”
Không cần nhiều lời thêm nữa, Kiều Dư đã biết nàng ta không muốn tặng cái túi tiền này cho mình rồi.
Nàng trả nó lại cho Bùi Linh Lung, “Là ta yêu cầu quá đáng.”
Bùi Linh Lung vội nhận lấy túi tiền, sau đó cẩn thận giấu vào tay áo.
…
Chờ sau khi Bùi Linh Lung đi khỏi, Hạ Hà mới không nhịn được, nói: “Là đích nữ [2] của Thứ sử Định Châu đấy! Chỉ là một cái túi tiền thôi mà nàng ta quý như Dạ Minh Châu vậy đó. Hiếm khi Vương phi của chúng ta mới thích một thứ gì, thế mà…”
Kiều Dư xoa xoa mi tâm, “Thôi bỏ đi, người ta quý túi tiền như bảo bối có thể là vì phía sau bảo bối này còn có kỷ niệm cũng nên.”
Hôm nay, mục tiêu của Bùi Linh Lung khi tới đây hẳn là muốn cho nàng nhìn thấy túi tiền này.
Nhìn kim chỉ mình đã xỏ được một nửa, Kiều Dư bỗng thay đổi ý định, “Xuân Lan, ngươi đi tìm cho ta vài nguyên liêu may túi tiền tới đây, màu sắc dựa theo cái mà biểu tiểu thư vừa mang tới ấy.”
Xuân Lan tuân lệnh, không bao lâu sau đã chuẩn bị xong cho Kiều Dư.
Kiều Dư tạm thời gác việc may y phục cho con qua một bên, bắt tay xử lý những nguyên liệu may túi tiền này.
Trước khi trời tối, nàng đã thêu xong một túi tiền, nhưng vì thời gian quá gấp nên nàng không dựa theo hoạ tiết trên túi tiền của Bùi Linh Lung, mà chỉ đơn giản thêu một con cá ở trên.
Chờ sau khi Nguỵ Đình về phủ, Kiều Dư liền đưa túi tiền này tới trước mặt hắn.
“Cho ta à?” Đôi mắt của Nguỵ Đình sáng rỡ, hệt như có hằng ngàn tinh tú rơi xuống bầu trời.
Kiều Dư đáp: “Là ta chuẩn bị cho Vương gia đó, chỉ là không phải cho không, chàng đổi lại một thứ cho ta, được chứ?”
Nguỵ Đình không khỏi bật cười, “Cần phải thế à? Nàng thích cái gì của ta cứ nói thẳng là được.”
Có thứ gì mà hắn lại không cho nàng đâu? Thế mà nàng lại dụng tâm thêu túi tiền để đổi như vậy. Có điều khi nghĩ tới Kiều Dư đích thân thêu nó cho mình, tâm trạng của Nguỵ Đình vô cùng sung sướng.
Kiều Dư quan sát hắn một hồi, sau đó nói: “Ta muốn túi tiền có thêu chữ ‘Kiều’ của Vương gia.”
Nguỵ Đình sững người, vô thức hỏi lại: “Nàng muốn gì cơ?”
Thấy dáng vẻ này của hắn, Kiều Dư liền biết hắn không nỡ giao ra túi tiền mà nữ nhân kia đã tặng cho mình.
Nàng nhướn mày, hỏi: “Sao? Chàng không chịu?”
Sắc mặt của Nguỵ Đình nghiêm túc lên, “A Dư, đối với ta, túi tiền ấy có một ý nghĩa rất đặc biệt.”
Túi tiền ấy là thứ duy nhất chứa đựng ký ức vào ba năm trước của hắn còn giữ được.
Mỗi khi nhìn nó, Nguỵ Đình sẽ nhớ lại bản thân đã vượt qua quãng thời gian khó khăn và tuyệt vọng kia như thế nào. Đáng tiếc là Kiều Dư đã quên mất đoạn ký ức vốn dĩ thuộc về cả hai người, bây giờ người còn khắc ghi trong lòng chỉ có mình hắn.
Kiều Dư chợt hỏi: “Cô nương đã tặng túi tiền cho Vương gia quan trọng tới vậy sao?”
Nguỵ Đình tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng, sau đó thấp giọng nói bên tai nàng, “Rất quan trọng, nếu ngày đó không có nàng ấy thì sẽ không có ta của hôm nay. Quãng thời gian ba năm trước, cả đời này ta sẽ không thể nào quên được.”
Giọng nói của hắn trầm ái mà từ tính, lộ ra tình ý của mình dành cho một nữ nhân.
Kiều Dư nghe tới phát bực, liền đẩy hắn ra, “Nếu Vương gia quan tâm nàng ấy như thế, vậy tại sao trước đây còn trêu ghẹo ta?”
Ngay từ ban đầu, nàng đã biết tới sự tồn tại của chủ nhân túi tiền này, nhưng sau khi theo đuổi nàng thì Nguỵ Đình không hề nhắc tới nữ nhân ấy nữa. Kiều Dư còn tưởng tình cảm mà Nguỵ Đình dành cho nữ nhân ấy đã phai nhạt.
Nàng vốn không phải là người chấp nhặt chuyện quá khứ, bản thân nàng cũng đã từng có người trong lòng, cho nên trong tình huống này, nàng đương nhiên sẽ không trách móc Nguỵ Đình một cách nặng nề vì hắn đã từng yêu người khác. Chỉ cần quãng đời sau này, trong lòng hắn chỉ có mình nàng là được.
Nhưng không ngờ, tới tận thời điểm này, Nguỵ Đình vẫn chưa quên vị cô nương đã tặng túi tiền cho hắn!
Nếu cô nương ấy là người khác cũng kệ đi, nhưng trớ trêu thay đó lại là Bùi Linh Lung!
Tuy gần đây Bùi Linh Lung chưa từng ra vẻ với nàng, nhưng chỉ riêng việc nàng ta là người được Nguỵ