Tiêu Chỉ Ninh chậm rãi ra khỏi Tĩnh Tuyền cung, trước lúc đi ra còn xoay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm thiếu niên đang nằm yên lặng trên long sàng, bị Tiêu Cư Mạo đứng một bên nhìn thấy toàn bộ, một người một mèo cứ thế mắt đối mắt với nhau, Tiêu Chỉ Ninh cũng chẳng hề sợ hãi chút nào, dù sao cũng chỉ là một thứ sủng vật ngu ngốc thôi mà.
Đôi mắt mèo màu vàng óng của Tiêu Cư Mạo xẹt qua một tia sắc bén, nhìn theo Tiêu Chỉ Ninh đang dần đi ra khỏi cửa cung, hắn quyết định nếu ngày nào đó hắn có thể tỉnh lại, nhất định sẽ đem Tiêu Chỉ Ninh lập tức gả ra khỏi cung, mặc kệ nàng bị đưa đến đâu, hắn đều sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Mèo nhỏ nằm trong ngực không thay đổi sắc mặt yên lặng nhảy xuống đất, Đàm Thời Quan cũng mặc kệ hắn muốn làm gì làm, trực tiếp đứng dậy gọi nội thị đang dứng bên ngoài điện, chuẩn bị chút nước ấm mang đến.
Tiêu Cư Mạo nhảy lên trên long sàng, nhích lại gần nhìn mình. Chậc, nhìn đi, lông mày ra lông mày, cái mũi ra cái mũi, trách sao mà đẹp dữ thần, chí ít đem so ra với Đàm Thời Quan không hề thua chút xíu nào. Trước kia không phát hiện ra, hiện tại bây giờ tận mắt nhìn thấy chính mình, vậy mà lông mi dài thật, hình như còn dài hơn của Đàm Thời Quan, nhưng mà tiếc là sắc mặt bây giờ trông thật tiều tụy, hắn nhịn không được duỗi ra đệm thịt, khều khều.
Đàm Thời Quan dặn dò xong đám cung nhân bên ngoài, vừa trở lại đã thấy Tiêu Cư Mạo buồn rầu ủ rũ đứng trên long sàng, hắn thế liền đi qua, sờ lên cái đầu tròn, "Bệ hạ sẽ không có chuyện gì."
Tiêu Cư Mạo tránh khỏi bàn tay của hắn, nhảy đến một bên khác, cúi đầu xuống, lấy đầu mình dụi dụi vào bên má của thiếu niên đang nằm, lại không biết vừa nghĩ đến điều gì, trong mắt ngân ngấn lệ sắp tuôn trào.
Hắn không biết phải làm thế nào mới trở lại được trong thân thể mình, càng không biết cách nào để báo thù, bây giờ hung thủ còn chưa điều tra ra rõ là ai, Nhiếp chính vương lại dính phải hiềm nghi mưu sát, nhưng bây giờ Tiêu Cư Mạo ngoại trừ ngày ngày bám theo Đàm Thời Quan thì cái gì cũng không thể làm được.
Đàm Thời Quan ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mèo nhỏ, trong lòng càng khó chịu bội phần, trước kia Bệ hạ trước mặt hắn chưa bao giờ tỏ ra mình yếu thế, luôn khí phách giống như một con hổ tràn đầy ý chí sục sôi, vươn toàn bộ móng vuốt trên người ra cố gắng khiến cho bản thân trông thật gai góc đáng sợ, nhưng mà bây giờ, người nọ có lẽ đang rất sợ hãi.
Tiêu Cư Mạo liếm liếm mấy cái trên mặt thiếu niên, có lẽ trên đời này, ngoại trừ mình yêu mình ra, chỉ sợ chắc chẳng có ai đối đãi thực lòng với hắn, nếu như không phải luôn có chức vị Hoàng đế cao cao tại thượng này đệm sau lưng hắn, chèn ép bước đường hắn đi, thì bây giờ hắn có lẽ cũng sẽ như đứa nhỏ kia...
À khoan đứa nhỏ?
Hắn ngẩng phắt đầu lên, sau khi Đàm Thời Quan mang hắn trở về điện, cũng không biết đứa nhỏ kia như thế nào rồi, hắn cũng chưa từng tới xem thử.
Lúc này, cung nhân bưng nước ấm đã chuẩn bị xong đi vào, Đàm Thời Quan đứng một bên ra hiệu, cung nhân lập tức bước đến đặt chậu nước xuống, dư quang liếc qua liền hết hồn, Nhiếp chính vương vậy mà dám đem sủng vật của hắn đặt lên long sàng của Hoàng thượng! Mồ hôi lạnh trên trán người nọ chảy ròng ròng. Nhiếp chính vương này rõ ràng không để Hoàng thượng vào trong mắt mà! Nhưng mà chuyện này thú thật đối với hắn ta không hề có chút liên quan nào, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Tiêu Cư Mạo mở to mắt nhìn cung nhân đang cắm đầu chạy trối chết ra ngoài, chỉ cảm thấy cái tên Đàm Thời Quan này sát khí trên người sao mà nặng quá vậy, toàn dọa người ta chết khiếp. Nhìn xem cung nhân người ta bị dọa sợ thành bộ dạng gì rồi kìa. Cho dù bản thân hắn là Hoàng thượng cũng từng nổi giận quát tháo này kia, nhưng mà bọn họ cũng chưa từng hốt hoảng sợ sệt như thế đâu.
Người so với người, thực sự mà nói... khiến Trẫm tức chết rồi!
Đàm Thời Quan lấy khăn vải mềm nhúng vào trong nước ấm, nhoáng cái vắt khô nước, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên đang lẳng lặng nằm đó không nói tiếng nào.
Tiêu Cư Mạo trong lòng giật thót, cái tên Đàm Thời Quan này thực sự muốn xoa bóp lau người cho mình?? Không được, Trẫm không cho phép ngươi làm thế!
Mèo con xù lông lên bước nhanh đến bên cạnh, trừng to mắt với Đàm Thời Quan, rõ ràng bộ dạng này là muốn ngăn cản hắn không cho làm tiếp.
Đàm Thời Quan một tay ôm mèo nhỏ lên, ôn nhu để qua một bên, "Ngoan, đừng có quậy."
Đàm Thời Quan, ngươi nếu dám làm gì bất kính với ta, ngươi có tin hay không ta lập tức lôi cả nhà ngươi ra chém đầu!
Thân mèo nhào tới trước một cái, hai móng vuốt nhỏ khoác lên trên cánh tay nam nhân, há mồm lập tức táp tới, ngậm được một góc khăn vải ấm áp vào bên trong khoang miệng, tiếp tục màn trừng mắt với Đàm Thời Quan.
Đối phương trầm giọng cười một tiếng, "Nguyên Bảo, ngươi đây là đang muốn tự đề cử mình, muốn giúp bệ hạ lau người sao?"
Tiêu Cư Mạo liếc hắn, ưu nhã xoay người, ngậm miếng vải trong miệng chạy tới bên cạnh gò má thiếu niên, không tiếng động duỗi cổ đắp lên, sau đó nhả khăn vải ra, duỗi ra một cái chân nhỏ xíu, đặt lên trên, chậm rãi xoa xoa xoa. Tiếp đến lại lon ton đi vòng qua bên má phải, nhưng mà khổ nỗi chân mèo làm sao có lực bằng tay người, hơn nữa cũng rất bất tiện, nửa lau nửa quẹt, nửa nạc nửa mỡ.
Đàm Thời Quan yên lặng ngồi nhìn trong chốc lát, miệng cười nhẹ, duỗi tay ra một phái tóm trúng chân của Tiêu Cư Mạo, sau đó nắm khăn vải cùng chung một chỗ, giữa khuôn mặt mèo tràn đầy vẻ ngây thơ không hiểu gì bắt đầu lau,
tỉ mỉ lau sạch từng tấc da thịt trên mặt thiếu niên.
Sau một lúc lâu, Tiêu Cư Mạo rút chân mình ra, cúi người duỗi lưng ngay bên cạnh vai thiếu niên, ngồi nhìn động tác trên tay Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan cẩn thận lau sạch sẽ trên mặt thiếu niên, một lần nữa thấm ướt khăn vải, sau đó nắm lấy tay người đang nằm trên giường bắt đầu lau tiếp.
Tiêu Cư Mạo lớn lên đẹp vô cùng, nói đến tay thì khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, xúc cảm mềm mại, nhưng tại ngay trong lòng bàn tay còn có ít chỗ bị chai, bỗng nhiên chợt nhớ đến người này từ nhỏ đã phải khổ cực rèn luyện kỵ xạ cùng với thư pháp, Đàm Thời Quan nhịn không được nắm trong tay nhẹ vuốt ve thêm mấy cái, trong lòng bất chợt như bị kim đâm trúng nhói lên.
Tiêu Cư Mạo: "..." Ê ê ê, ngươi muốn xoa thì xoa, muốn lau thì lau lẹ lên, sờ sờ sờ cái gì mà sờ?
Nguyên cái chân nhỏ màu trắng lập tức từ đâu vươn tới, vỗ bẹp một cái lên tay Đàm Thời Quan còn đang hơi thất thần, bất quá lực đạo này đối với hắn chỉ là gãi ngứa, ngược lại Đàm Thời Quan càng cảm thấy mèo nhà mình sao mà đáng yêu như thế.
Lau xong hai tay, Đàm Thời Quan cũng không tiếp tục lau nữa, Tiêu Cư Mạo lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu mà thật sự còn muốn cởi y phục lau lau rồi xoa bóp này nọ, hắn về sau mặt mũi nào nhìn Đàm Thời Quan nữa?
"Bây giờ cũng đã không còn sớm nữa, Nguyên Bảo, ngươi có muốn theo ta đi tới Thư phòng phê duyệt tấu chương?" Nam nhân có giọng nói từ tính nhanh chóng lôi Tiêu Cư Mạo thất thần trở về.
Phê duyệt tấu chương? Được nha!
Đàm Thời Quan thấy hắn không có phản đối, liền đưa tay ôm lấy hắn, ra khỏi Tĩnh Tuyền cung, đi đến Văn Đức điện.
Văn Đức điện trước đây vốn là nơi sinh hoạt nghỉ ngơi của Hoàng thượng, sau này bởi vì Nhiếp chính vương bề bộn lại gánh vác thêm một số chính sự trong triều đình, cho nên có đôi lúc bắt buộc phải thường xuyên ở lại trong cung, cho nên Tiêu Cư Mạo sau đó đã đồng ý phê chuẩn, biến nơi này thành nơi nghỉ ngơi làm việc của Nhiếp chính vương.
Nói đúng hơn là Tiêu Cư Mạo không nguyện ý, chỉ là hắn không có dám phản đối mà thôi, trái phải hai bên đều chẳng phải là cung điện hay sao, vậy thì cứ thưởng cho hắn một cái cung điện để ở thế là xong rồi.
Đàm Thời Quan ôm hắn đến bên cạnh thư án rồi thả xuống, Tiêu Cư Mạo liếc qua một cái liền thấy một chồng tấu chương cao ngút ngàn chất ở trên bàn, không khỏi nghĩ đến mấy năm nay bản thân mình toàn là do phê tấu chương mà lớn lên, nỗi ám ảnh ăn sâu vào máu thịt, nghĩ đến thôi đã thấy đau cả đầu.
Đàm Thời Quan giống như nhìn ra được cái gì, cho nên đem Tiêu Cư Mạo thả lại xuống trên đùi, sau đó lật ra một bản tấu chương bắt đầu đọc. Tiêu Cư Mạo ngồi ở tư thế này thấy rất rõ trong tấu chương viết cái gì, hiếu kì nhìn theo. Ô? Đây là ai đang vạch tội Đàm Thời Quan đó nha!
Lỗ tai mèo lập tức giật giật, mắt lộ ra kim quang, chăm chú nhìn theo nội dung phía trên, trong tấu chương đơn giản mà nói chính là vụ việc Nhiếp chính vương tự tung tự tác dám đem thích khách bị bắt giữ giải vào trong địa lao Vương phủ, hi vọng Nhiếp chính vương có thể đem thích khách này trả trở lại Thiên lao, để cho Hình bộ canh giữ và xét xử.
Lời nói này rất chính trực, Tiêu Cư Mạo theo đó nhìn xuống vị trí người dâng tấu chương, hoa ra là Lan Diên Quế - Lan Ngự Sử, chẳng trách không dám trực tiếp đem tấu chương dâng đến trước mặt Nhiếp chương vương mà chỉ có thể mượn nhờ người khác cầm đến.
Bất quá, Đàm Thời Quan đọc xong cái này có tức giận hay không? Hắn nghiêng đầu nhìn sang, Chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của nam nhân tự dưng còn mang theo chút ý cười không rõ, sau đó người nọ rất nhanh chấp bút viết lên tấu chương hai chữ màu đỏ chói mắt: Chuẩn tấu.
Tiêu Cư Mạo cười trộm ở trong lòng, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh Lan lão đầu này nhìn thấy hai chữ này sẽ có biểu cảm như thế nào, nhất định là phi thường đặc sắc.
Đàm Thời Quan lại giở thêm tiếp mấy quyển tấu chương tiếp theo, tất cả đều là vạch tội chính hắn, mà người nọ ngược lại cũng chẳng hề tức giận, trực tiếp để mấy tấu chương đã xem xong qua một bên, lần nữa giở thêm một bản khác, sau đó dừng lại.
Tiêu Cư Mạo híp mắt nhìn sang, lần này rốt cục cũng không phải là vạch tội Đàm Thời Quan nữa, tấu chương này viết, Sứ thần nước Ô Phượng mấy ngày nữa sẽ tiến đến kinh thành, đến lúc đó nên bài trí nghênh đón như thế nào mới tốt, v v..
Tiêu Cư Mạo lúc này mới nhớ ra, trước khi hắn xảy ra chuyện, đúng thực là Sứ thần nước Ô Phượng sẽ nói sẽ điều động người đến chủ động nghị hòa, bởi vì Đàm Thời Quan trong lúc đánh trận trên chiến trường đã đánh một trận khiến cho bọn họ cong đít chạy về, thua quá thảm.
Truyện convert hay :
Đô Thị Vô Địch Chiến Thần