Cuộc sống của An vương Tiêu Dật mấy năm gần đây trôi qua không thể nào tươi đẹp hơn, mắt thấy sắp đến sinh thần mình. Nhưng Hoàng thượng đột nhiên bị thương hôn mê không tỉnh, tiệc tùng này nọ đã lên lịch sẵn cũng bị gác lại một bên, lần nữa phải an phận thủ thường ngồi yên trong phủ. Nói thế nào đi nữa cũng không thể ngay lúc Hoàng thượng còn đang hôn mê mà trắng trợn ăn mừng sinh thần được, này chẳng phải thiên đàng có lối ngươi không đi, mà địa ngục không cửa ngươi cứ muốn vào hay sao?
Mọi chuyện cứ như vậy không như ý được chẳng bao lâu, thì nghe được tin Hoàng thượng đã tỉnh. Vừa nghe được như thế Tiêu Dật mừng như sắp phát khùng tới nơi. Chỉ cần Hoàng thượng tỉnh dậy, hắn chẳng phải muốn chơi thế nào thì chơi? Muốn quậy thế nào thì quậy hay sao? Chỉ cần một câu nói của hắn thì bày tiệc linh đình cỡ nào cũng được chẳng phải sao?!
Thiếp mời như mưa rơi lần lượt rải khắp các nhà quyền quý, người đáp ứng đến dự cũng có không ít, có lẽ do bởi vì trước đó náo loạn một phen trên triều, cho nên khách mới so với lúc trước chấp nhận đến dự không nhiều lắm, đa phần chỉ toàn là người quen cũ. Nhưng Tiêu Dật hắn không quan tâm nha, bởi vì hôm nay hắn thật sự đang rất cao hứng!
Phải biết, Nhiếp chính vương chưa từng đi tham dự yến hội thế này đâu, mỗi lần mời là mỗi lần thiếp mời được nguyên vẹn chưa bóc tem trả về cho chủ. Nhưng lần này thì khác, thiếp mời không những không trả về mà còn gửi một phần hạ lễ tới. Chuyện này nghĩa là sao?! Đương nhiên là nói tại Kinh thành này Nhiếp chính vương còn phải nể hắn một phần đó!
Sao chứ? Ngươi nói nhiếp chính vương bị Hoàng đế tước quyền rồi? Ai ui, chuyện đó thì liên quan méo gì đến ta?! Bị tước quyền thì thế nào? Hắn vẫn là Nhiếp chính vương, chẳng lẽ không có thời điểm sẽ đông sơn tái khởi hay sao? Mắt ngươi phải nhìn xa trông rộng chút nhen, đừng có mà hạn hẹp như thế.
Tiêu Dật hôm nay ăn mặc rất trang trọng, tinh thần hắn phấn chấn đứng trước cửa phủ, dự định tự mình nghênh đón Đàm Thời Quan.
Mặc dù hai người đều có thân phận là Vương gia, nhưng dù nói thế nào, trong tay Đàm Thời Quan vẫn nắm vô số binh quyền, hắn bất quá chỉ là một Vương gia nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm, hơn nữa xưa nay Tiêu Dật vốn rất sùng bái Nhiếp chính vương, đương nhiên là muốn dùng nghi thức trang trọng đặc biệt để đón người rồi.
Tiêu Dật lớn lên dáng dấp rất không tồi. Kỳ thật thật nếu nói, người Tiêu gia trời sinh tướng mạo nhan sắc đều đạt ở cấp bậc thượng thừa. Lấy Tiêu Cư Mạo làm ví dụ, hắn là sự kết hợp hoàn mĩ ưu tú nhất từ phụ hoàng cùng với mẫu thân, khuôn mặt tuấn mĩ điệt lệ, trời sinh đã tự mang khí chất cao quý uy nghiêm. Chỉ bởi vì tuổi tác còn nhỏ, cho nên vẻ non nớt bên ngoài che lấp mất tướng mạo vốn tinh xảo bức người.
Khách nhân tới lui nhìn thấy Tiêu Dật tự mình đứng trước cửa phủ nghênh đón, ai nấy đều sinh lòng hiếu kì, không biết là loại người như thế nào mà có thể khiến cho An vương Tiêu Dật đây đích thân ra cửa đứng đợi vậy cà? Chắc không phải là Hoàng thượng đâu nhỉ? Bọn họ đều vô thức quên mất đi Đàm Thời Quan, dù sao theo hướng xác thực nhất mà nghĩ, Hoàng thượng đến đây đã là xác suất vô cùng nhỏ rồi, nhưng Đàm Thời Quan tới, thì hoàn toàn không có khả năng.
Không lâu sau, một con tuấn mã màu đen chầm chậm từ xa tiến đến trước cửa phủ, người ngồi trên ngựa mặc cẩm y đội phát quan, phong thần tuấn lãng. Tiêu Dật từ xa nhìn thấy hai mắt đã sáng lấp lánh, vội vàng bước tới nghênh đón niềm nở.
"Nhiếp chính vương đến phủ, thật sự là làm vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này!" Tiêu Dật chỉ mới hai mươi tuổi, mặt trắng da non, lúc này ý cười đầy mặt, lộ ra tướng mạo anh tuấn, càng nhìn càng thấy vui mắt, cũng vui trong lòng.
Trách không được lúc nào cũng có hồng phấn giai nhân bồi bên cạnh.
Đàm Thời Quan lưu loát xuống ngựa, dáng người thẳng tắp, đứng trước mặt Tiêu Dật. Nhìn qua giống như càng thêm cao lớn khí thế, Tiêu Dật thoáng chốc cảm thấy hình như mình lùn thêm xuống mấy phân.
"Chúc mừng."
Tiêu Dật nghe vậy lập tức vui đến nỗi cả mặt đỏ bừng, tim đập bang bang, có thể được Nhiếp chính vương nói ra hai từ này có biết bao nhiêu khổ cực a! Toàn kinh thành này đều biết, lần này thể diện của hắn thoáng chốc lên tận mây xanh.
Nhìn đi, có thấy mấy tân khách đến dự đều lộ ra thần sắc hâm mộ ta hay không hả?!
Hắn đang muốn phân phó tôi tớ dẫn ngựa qua một bên, chỉ thấy trên lưng ngựa đột nhiên nhảy xuống một con mèo màu quýt, nhảy lên trên vai Đàm Thời Quan, con ngươi vàng óng lẳng lặng nhìn chăm chú Tiêu Dật.
Nghe nói Nhiếp chính vương dạo này có nuôi thú cưng, còn đích thân hầu hạ, Tiêu Dật vốn không tin. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy mèo nhỏ này lưu loát quen đường quen lối leo lên vai Đàm Thời Quan, mà Đàm Thời Quan còn cười tủm tỉm sờ lên đầu mèo nhỏ, hắn liền biết tin kia là thật rồi.
"Nhiếp chính vương mời vào trong."
Đàm Thời Quan gật đầu theo hắn đi vào.
Hôm nay tới đều là mấy quan lại quyền quý, một số quan viên bề bộn nhiều công vụ không thể đến được, đành phải phái gia quyến đến dự, trong đó không thiếu mấy công tử thiên kim. Bọn họ vừa nhìn thấy Đàm Thời Quan, một là nhìn chằm chằm không chớp mắt, sùng bái thiếu điều muốn quỳ xuống ôm đùi, hai là tránh qua một bên, ba là thẹn thùng, bốn là chán ghét... dù sao thì cũng muôn hình vạn trạng lắm, tả không hết.
Đàm Thời Quan đi tới ngồi xuống vị trí chủ vị, nhìn không chớp mắt, Tiêu Cư Mạo nhảy vào trong ngực hắn, móng vuốt giẫm trên y phục của nam nhân nhăm nhúm từa lưa. Tiêu Dật điểm này rất tinh ý, cho người mang đến bên cạnh Đàm Thời Quan một cái ghế nệm, để cho Tiêu Cư Mạo muốn giẫm nhiêu thì giẫm.
Mèo bệ hạ mặc dù cảm giác ghế ngồi này không êm ái bằng đùi Đàm Thời Quan. Nhưng mà dù sao cũng đang ở trên yến hội, không thể làm Đàm Thời Quan mất mặt, chưa kịp để cho Đàm Thời Quan ra tay, hắn liền mình bước qua trên ghế nệm.
Đàm Thời Quan căn bản không quan tâm người khác thấy thế nào, cũng không nghĩ tới chuyện để Tiêu Cư Mạo ngồi ghế khác. Bất quá ghế đã mang ra rồi, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng. Nguyên do trong chuyện này vốn là, bởi vì nhìn thấy Tiêu Cư Mạo hôm qua buồn rầu trong lòng, cho nên hắn mới muốn dẫn Tiêu Cư Mạo đi chỗ nào vui vẻ một chút, chọc cho mèo bệ hạ vui, cho nên mới đồng ý đến dự yến hội ở An vương phủ.
"Thất hoàng tử nước Ô Phượng, Tang Nhu công chúa đến ——" Tân khách phía dưới nghe xong đều giật mình, Tiêu Dật bởi vì Đàm Thời Quan đích thân đến dự tiệc nhất thời quá hưng phấn, quên mất còn có hai người này, đành phải đứng dậy đi đón.
Vừa ra tới cổng, liền bị phong thái điềm đạm đáng yêu của nữ tử trước mắt hấp dẫn.
Hôm đó cung trong thiết yến tiếp đãi sứ thần Ô Phượng. Tiêu Dật không có tham gia, chỉ nghe nói Tang Nhu công chúa nước Ô Phượng quốc sắc thiên hương. Hắn không tin lắm, mấy năm nay có nữ tử xinh đẹp nào hắn chưa thấy qua đâu, nếu như trong mắt mấy kẻ kia là tuyệt sắc, thì có lẽ nàng trong mắt Tiêu Dật chỉ cùng lắm là dễ nhìn chút thôi.
Không nghĩ tới hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mị cốt thiên thành, phong thái yểu điệu, dung mạo làm cho người gặp một lần khó quên được, môi nhỏ mày ngài đẹp như tranh vẽ, da thịt trắng như tuyết, so ra còn hơn cả cực phẩm dương chi bạch ngọc, sắc đẹp vô song.
Một vài công tử trẻ tuổi bên trong vừa nhìn đã sớm hồn về với trời, trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Dật dù sao cũng trải qua không ít sự đời, chỉ ngây người mấy giây, liền lễ phép cười nói: "Thật sự là quý khách ghé thăm a! Thất hoàng tử, Tang Nhu công chúa, mời vào trong!"
Đàm Thời Quan ngồi bên trái, Tiêu Dật để cho Thất Hoàng tử với Tang Nhu công chúa ngồi bên phải. Chính vì như thế, Vu Hành cùng Đàm Thời Quan cúi đầu không thấy, ngẩng đầu liền thấy.
Tiêu Cư Mạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Hành với Tang Nhu, Vu Hành lớn lên cũng rất đẹp, nhìn rất tuấn tú. Còn Tang Nhu chính xác là đẹp đến nỗi cướp hồn đoạt phách người ta, đệ nhất mỹ nhân năm đó trong cung mà phụ hoàng hết mực sủng ái còn kém xa so với Tang Nhu công chúa này.
Tiêu Cư Mạo nhìn nhìn, chỉ thấy Tang Nhu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhẹ dàng lưu chuyển, con ngươi trong trẻo phảng phất có thể câu mất hồn phách người ta.
Không đúng, nàng không phải nhìn mình cười, nàng là đang cười với Đàm Thời Quan!
Mèo bệ hạ lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một bên sườn mặt tuấn mĩ của Đàm Thời Quan, thầm nghĩ: Tang Nhu này không phải lại nhìn trúng Đàm Thời Quan nữa đi? Một Tiêu Chỉ Ninh còn chê chưa đủ hay gì?
Bất quá không thể phủ nhận, gương mặt này của Đàm Thời Quan đúng là trời sinh để cho nữ nhân kéo nhau đổ ào ào.
Đàm Thời Quan phát giác được ánh mắt của Tiêu Cư Mạo, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt đối mắt với Tiêu Cư Mạo nhà mình nhìn chăm chú, thấy tia nghi hoặc trong mắt mèo bệ hạ. Nam nhân không khỏi bật cười, không biết Nguyên Bảo nhà hắn lại đang suy nghĩ gì.
"Đói bụng không?"
Đồ ăn sáng vừa ăn xong, làm sao mới đó liền đói được? Tiêu Cư Mạo nghiêng người qua một chút, không thèm để ý tới hắn.
Đợi cho tất cả khách khứa đều đã an vị bên dưới, Tiêu Dật ngồi trên chủ vị, nâng chén hướng về phía dưới nói to, vẻ mặt tươi cười, "Đa tạ chư vị hôm nay đã đến dự, bổn vương xin cạn trước một chung rượu bày tỏ lòng mình." Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đám người liền đều nâng chén uống vào.
Tiêu Dật vỗ tay ba lần, lập tức có vũ cơ tà áo phiêu dật nối đuôi nhau bước vào, dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng, trông qua quả thực là người đẹp, cảnh cũng đẹp ý cũng vui.
Tiêu Dật đứng dậy khỏi ghế, nâng chén đi đến trước mặt Đàm Thời Quan, mặt mày đã nhiễm lên một tầng men say, cũng không biết là người đã say rượu, hay là người say lòng người nữa.
"Nhiếp chính vương, bổn vương kính ngươi một chén!"
Hai người thân phận tương đương, bất quá Tiêu Dật dù sao cũng thuộc dòng dõi hoàng thất. Nếu nói trắng ra, Đàm Thời Quan quả thực không so bì được với hắn, Đàm Thời Quan đành phải đứng dậy đón lấy chung rượu, mặt không đổi sắc uống cạn.
Tiêu Dật thấy thế, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, không nghĩ tới Nhiếp chính vương vẫn rất nể tình hắn.
Sau đó, yến hội ăn uống linh đình, tiếng nói cười thanh thúy rộn vang khắp nơi, Tiêu Cư Mạo nhàm chán há mồm nuốt vào thịt Đàm Thời Quan đưa đến, một mặt đờ đẫn.
Một đạo làn gió thơm tự dưng từ đâu xông vào khoang mũi, Tiêu Cư Mạo mở choàng mắt, liền thấy Vu Hành còn có Tang Nhu đồng loạt đi tới trước mặt Đàm Thời Quan.
"Hôm đó trong cung quý quốc thiết yến khoản đãi, Bổn điện hạ còn chưa kịp cùng Nhiếp chính vương uống mấy chén, Nhiếp chính vương liền bị... Ha ha, nếu như hôm nay đã có duyên, bổn điện hạ liền mượn cơ hội này, kính Nhiếp chính vương một chén rượu."
Đàm Thời Quan theo lễ cũng đứng dậy nâng chén, thần sắc không gợn sóng, đối đầu với ánh mắt của Vu Hành, không thề yếu thế chút nào.
Sau khi uống cạn một chén của Vu Hành, Tang Nhu bên cạnh liền nâng chén nói tiếp: "Ngày đó Bổn cung cũng không có dịp cùng Nhiếp chính vương đối ẩm, hôm nay mời người một chén, mong rằng Nhiếp chính vương chớ có từ chối."
Nàng nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, như là một trận gió mát thổi qua, tuỳ tiện đẩy nhẹ ra từng lớp từng lớp phòng bị trong lòng người khác, khiến cho người nghe khó lòng mà cự tuyệt lời mời của mĩ nhân. Huống chi, nàng nở nụ cười lên sợ rằng hoa trong đại sảnh này còn phải e thẹn nép mình.
Tiêu Cư Mạo cả mặt sầm xuống, mặt mũi tràn đầy không vui nhìn qua Đàm Thời Quan đang uống rượu.
"Đây là thú cưng của Nhiếp chính vương sao? Thật đáng yêu." Tang Nhu cười duyên dáng, mặt mày sinh tình, nhìn Tiêu Cư Mạo khen vài câu.
Mèo bệ hạ càng thêm không vui, uống xong rồi thì đi đi, đứng đây nói nhảm nhiều ghê!
Đàm Thời Quan cũng lười mở miệng, nhàn nhạt gật đầu.
Nhưng Vu Hành tựa hồ cũng không muốn đơn giản như vậy bỏ qua cho Đàm Thời Quan, cầm lấy bình rượu tiếp tục rót đầy chén mình, nói: "Ta cũng nhìn ra được, Nhiếp chính vương đây là người hào phóng, Bổn điện hạ cùng Nhiếp chính vương vừa mới gặp như đã quen thân lâu ngày, chi bằng hôm nay không say không về!"
"Tốt! Không say không về!" Tiêu Dật chẳng biết lúc nào cũng chạy tới, cảm thấy lời này rất hợp ý mình, sau đó đổ đầy rượu trong chén cho Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo, tựa hồ là đang hỏi hắn có cho phép Đàm Thời Quan uống rượu hay không.
Tiêu Cư Mạo quay đầu sang chỗ khác, kì lạ, hắn sao đột nhiên cảm thấy hình như Đàm Thời Quan đang cố ý muốn hỏi ý kiến hắn vậy cà?
Có đám người bên này dẫn đầu, mấy khách nhân xung quanh ban đầu vốn không dám tiếp cận Đàm Thời Quan bây giờ kéo nhau lũ lượt xông lên hết rót rượu rồi lại mời rượu, Đàm Thời Quan cho dù là tửu lượng có tốt cách mấy, sau khi uống xong cũng không khỏi thấm chút men say.
Nhiếp chính vương xưa nay nghiêm túc thâm trầm như thế mà cũng có lúc uống say. Tiêu Dật mặc dù trong lòng vụng trộm vui vẻ một phen, nhưng cũng biết điểm dừng, đỡ lấy Đàm Thời Quan đã hơi lảo đảo, nói: "Bổn vương đưa Nhiếp chính vương đến sương phòng nghỉ ngơi trước. Chư vị cứ tùy ý tiếp tục, bổn vương đi một chút liền trở lại ngay."
Đám người cũng không dám huyên náo quá lớn, sợ Nhiếp chính vương tỉnh lại trách tội xuống, đành phải tứ tán rời đi.
Tiêu Cư Mạo nhảy xuống ghế, theo sát bên chân Tiêu Dật, mãi cho tới sương phòng, Tiêu Dật dìu Đàm Thời Quan đến bên giường, phân phó hạ nhân đi nấu canh giải rượu.
Tiêu Cư Mạo nhảy vọt lên trên giường, duỗi eo bên cạnh Đàm Thời Quan, sâu kín nhìn Tiêu Dật. Tiêu Dật bị hắn nhìn đến nỗi sau lưng toát mồ hôi lạnh, không thể làm gì khác hơn nói: "Ngươi... cái gì Bảo ấy nhỉ, ngươi ngoan ngoãn trông chừng chủ tử của ngươi, có biết không?"
Tiêu Cư Mạo nghe xong nằm xuống, không thèm để ý hắn, chủ cái gì tử hả? Trẫm mới là chủ tử của hắn, trong phủ, là Đàm Thời Quan hầu hạ Trẫm đó có được không nào?
Tiêu Dật cũng không để ý tới Tiêu Cư Mạo, phân phó người chiếu cố tốt Nhiếp chính vương, quay đầu trở về tiền viện.
Tiêu Cư Mạo nhìn thấy hắn đi rồi, liền duỗi đầu ra nâng đến sát bên mặt Đàm Thời Quan, duỗi ra đệm thịt đè lên. Nè, tỉnh tỉnh, đừng giả bộ say, người ta đi mất rồi!
Đàm Thời Quan không nhúc nhích tí nào, một điểm dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Tiêu Cư Mạo ngồi nhìn nửa ngày, sẽ không uống say thật đi?
Hắn đạp lên trên ngực Đàm Thời Quan đứng dậy, góc này có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đẹp không tì vết của nam nhân. Nhìn thêm chút nữa, Tiêu Cư Mạo liền cúi đầu nằm xuống cuộn tròn trên ngực Đàm Thời Quan. Trên người đối phương phảng mùi vị cay nồng của rượu. Tiêu Cư Mạo ghét bỏ khịt khịt mũi, nhưng vẫn nằm yên đó không chịu đi.
Cũng không lâu lắm, trước thềm cửa phòng bỗng vang lên tiếng bước chân, Tiêu Cư Mạo lập tức đứng dậy mở hai mắt ra, nhìn thấy cửa phòng bị người khác đẩy từ bên ngoài tiến vào.
Tà áo phiêu dật bước vào trong phòng, một cổ mùi hương lập tức xông vào, Tiêu Cư Mạo híp híp mắt, lén lén lút lút như vậy nhất định có vấn đề.
Tang Nhu vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiêu Cư Mạo đứng trên giường. Mèo nhỏ này chân đứng trên người Đàm Thời Quan ngẩng đầu, mắt mèo không hề chớp lấy một cái nhìn nàng chằm chằm.
Thật sự là mèo có linh tính, chẳng trách Đàm Thời Quan cưng chiều như thế.
Tiêu Cư Mạo không biết nữ nhân này muốn làm gì, liền duỗi ra móng vuốt ra trên mặt Đàm Thời Quan ra sức vỗ, đừng có ngủ nữa, có người đến kìa!
Tang Nhu đóng cửa phòng lại, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy động tác của mèo con như thế không khỏi cười ra tiếng. Thanh âm trầm thấp dễ nghe quanh quẩn trong phòng, nghe vào liền trầm luân.
"Nhiếp chính vương, người đừng giả bộ nữa, thú cưng của người gấp muốn chết rồi đấy."
Tiêu Cư Mạo dừng lại, thu đệm thịt về, nghệch mặt nhìn Đàm Thời Quan.
Một giây sau, Đàm Thời Quan mở mắt ra, trong mắt nào có nửa phần say? Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nắm chặt chân nhỏ của Tiêu Cư mạo, đem hắn kéo vào trong ngực, ôm lấy.
"Công chúa hẹn bổn vương tới đây, là có chuyện gì?"
Hả? Tang Nhu lúc nào hẹn Đàm Thời Quan thế? Hắn sao không hay biết? Hai người này muốn lén lút làm gì?
Tiêu Cư Mạo từ chỗ khuỷu tay Đàm Thời Quan ló đầu ra, con ngươi tròn xoe căng hết cỡ nhìn chằm chằm hai người.
Tang Nhu quét mắt qua nhìn Tiêu Cư Mạo một chút, nói: "Nhiếp chính vương trong tình huống đó còn có thể toàn thân trở ra, thật là làm ta bội phục."
Tiêu Cư Mạo giật giật râu, rõ ràng là Trẫm nhân từ thả cho Đàm Thời Quan một con ngựa đấy, mắc mớ gì tới Đàm Thời Quan đâu?
"Nếu không phải bệ hạ ân sủng, ta phỏng chừng cũng không thoát khỏi cảnh lao tù." Đàm Thời Quan ôm mèo trong ngực đổi sang tư thế khác, một tay vuốt ve bộ lông mượt mà trên người mèo bệ hạ, vị kia trong lòng thực chất cũng mềm mại giống như bộ lông hắn đang vuốt ve này vậy.
Tiêu Cư Mạo thoải mái híp mắt, cảm thấy Đàm Thời Quan coi như có chút lương tâm, còn nhớ rõ Trẫm đối tốt với ngươi.
Tang Nhu cười cười, trái lại không giống với nụ cười yếu ớt thùy mị trước đó, mà là thoải mái lộ ra nụ cười vui vẻ, "Nhiếp chính Vương hà tất tự coi nhẹ mình, cho dù Hoàng thượng quý quốc thật sự không có lòng nhân từ, chắc chắc người cũng sẽ an toàn không vấn đề gì."
"Công chúa nếu như không có việc gì khác, bổn vương xin cáo từ trước."
Tang Nhu thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: "Nhiếp chính vương, ta hẹn người đến đây, là muốn cùng người làm một giao dịch."
Đàm Thời Quan đứng dậy, "Ngươi chính là công chúa Ô Phượng, ta là Nhiếp chính vương của Tiêu Quốc. Giữa chúng ta, tựa hồ cũng chẳng có cái gì gọi là giao dịch đâu."
Tang Nhu nét mặt xinh đẹp dịu dàng trong nháy mắt thay đổi "Nếu như ta nói, để nước Ô Phượng trở thành một phần thuộc địa của Tiêu quốc thì sao?"
Đàm Thời Quan đột nhiên ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn nàng.
Tiêu Cư Mạo cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người này điên rồi sao? Hành động này có khác gì tự mình bán nước?
"Ta biết các ngươi sẽ cảm thấy ta si tâm vọng tưởng, bán nước cầu vinh. Nhưng, ta càng không muốn mình cứ như vậy trở thành công cụ trong tay bọn họ." Trên gương mặt tinh xảo của nàng dần hiện ra nét lo lắng, "Kỳ thật chuyện nghị hòa, chẳng qua chỉ là hai nước ký kết hiệp ước từ bỏ vũ lực, nước Ô Phượng thua trận trước Tiêu quốc, việc cấp bách hiện tại là cần phải nghị hòa. Nhưng kết quả của nghị hòa chẳng phải vẫn là nước Ô Phượng hằng năm tiến cống, này cùng với nước thuộc địa có gì khác nhau đâu? Hơn nữa trở thành thuộc địa, cũng xem như một phần lãnh thổ Tiêu quốc các ngươi, nói trắng ra là lợi vẫn nhiều hơn hai, không đúng sao?"
Một người một mèo chờ câu sau của nàng.
Tang Nhu đứng dậy, tà áo trên mặt đất nổi lên một trận gợn sóng, tỏ rõ chủ nhân lúc này nội tâm thấp thỏm.
"Nhiếp chính vương, đối thủ lớn nhất của Tiêu quốc người vốn là Địch quốc, nước Ô Phượng chúng ta trong mắt các ngươi chẳng qua không đáng một đồng. Nhưng đến trên chiến trường, không ai dám chắc được điều gì, một khi Tiêu Địch hai nước khai chiến, Tiêu quốc sợ là phải dốc hết toàn lực ứng phó, lúc đó cái gì đều không lo được phải không? Nghe nói ngài thuở thiếu thời trên chiến trường bị tướng lĩnh Địch quốc bắn trúng một tiễn, thiếu chút nữa bỏ mình. Nếu lần nữa đối mặt với thế cường công vây đánh của Địch quốc, người nhất định, nói đúng hơn người không được phép thua, càng không thể thua. Nếu như nước Ô Phượng ta chấp nhận quy hàng, trở thành thuộc địa của Tiêu Quốc, vậy thì, người liền không cần phải lo lắng về vấn đề lúc đó hai mặt đều thụ địch."
"Ngươi muốn gì?"
Tang Nhu trên môi lại tràn ra ý cười, "Ta chỉ cần vị trí trên điện kia của Ô Phượng."
Tiêu Cư Mạo chấn kinh, không nghĩ tới nữ nhân này khẩu khí lớn như vậy. Hắn đảo mắt nhìn về phía Đàm Thời Quan, không biết người này sẽ đáp ứng Tang Nhu hay không.
"Khổ công ngươi nghĩ nhiều như vậy, nhưng nước thuộc địa cũng chưa hẳn sẽ thật sự một lòng với Tiêu quốc ta. Ngay tại thời điểm trước khi các ngươi động tâm, đánh cho các ngươi không còn đường đánh trả lại." Đàm Thời Quan chậm rãi nói.
Tang Nhu cười khổ một tiếng, nàng không nghi ngờ năng lực của Đàm Thời Quan, nhưng không nghĩ tới mình sẽ bị triệt để cự tuyệt như vậy.
Đàm Thời Quan quả nhiên rất khó đối phó.
"Tang Nhu, Tang Nhu," Ngoài viện truyền đến tiếng của Vu Hành, "Có nhìn thấy Tang Nhu công chúa không?"
"Hẳn là đi bên kia." Có vài hạ nhân chỉ đường.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, Tang Nhu trên mặt hiện lên ý chán ghét thấy rõ, xoay người đi mở cửa, bước ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại, "Hoàng huynh, ngươi tìm ta?"
"Tang Nhu, đầu còn choáng hay không?" Vu Hành lo lắng hỏi.
"Không sao, chúng ta về đi."
Bước chân hai người dần dần đi xa, đến khi không nghe thấy gì nữa, Đàm Thời Quan mới ôm Tiêu Cư Mạo mở cửa.
Tiêu Cư Mạo trong lòng suy nghĩ, Tang Nhu này nhìn đúng là khá nhu nhược mềm yếu, không ngờ dã tâm lớn như vậy, cũng không biết nàng đã trải qua chuyện gì mới có ý nghĩ như thế này, thực sự rất có dũng khí.
Nữ nhân làm vua, hắn chưa từng nghe thấy.
Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo ra viện, vừa lúc đụng phải Tiêu Dật uống đến say mèm.
Tiêu Dật đầu óc coi như thanh tỉnh, nhìn thấy Đàm Thời Quan, nổi máu gà lên muốn tới quàng vai nói chuyện như hai huynh đệ, Đàm Thời Quan nhanh nhẹn né qua một bên, "An Vương điện hạ, bổn vương còn có chuyện, xin cáo từ trước."
Tiêu Dật ngăn hắn lại, "Ngươi chớ vội đi, ngươi hôm nay có thể đến, ta rất cao hứng, có muốn đi đến chỗ tốt chơi một chút không đó hở? Người bình thường ta... khum có mang đi đâu á nha...Ức..."
Tiêu Cư Mạo hai mắt sáng lên, chỗ nào tốt? Hắn cũng muốn đi. Trong cung sinh hoạt quá mức đơn điệu nhàm chán, thừa dịp lần này rảnh rỗi, Tiêu Cư Mạo muốn đi khắp nơi nhìn cho đã mắt, quản hắn có trở lại trong thân thể được hay không, trước cứ xem qua chỗ tốt đi rồi tính tiếp.
Đàm Thời Quan vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng Tiêu Cư Mạo kích động, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, liền vuốt cằm nói: "Được."
Tiêu Dật thấy Đàm Thời Quan đáp ứng, lập tức mặt mày hớn hở, nhích lại gần hắn, trên mặt xuân ý dạt dào, "Nghe nói Nhiếp chính vương xưa nay không gần nữ sắc, hôm nay không bằng liền đi nếm thử mùi vị mới chút nhơ?"
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, này còn không biết Tiêu Dật này muốn mang Đàm Thời Quan đi đâu à? Người này ngày thường phóng túng trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ còn muốn dẫn theo Đàm Thời Quan học xấu? Lúc đầu hắn đi theo Đàm Thời Quan chính là để ngăn chặn hành vi lôi kéo rường cột nước nhà tham gia vào mấy trò không lành mạnh này đây, không nghĩ tới thật sự là như vậy luôn, này còn ra thể thống gì nữa!?
Mèo bệ hạ từ trong ngực Đàm Thời Quan nhảy xuống, đứng tại chỗ không đi.
Đàm Thời Quan ý cười dạt dào, "Thôi, Nguyên Bảo nhà ta không rời ta nửa bước được. Nếu như ta đi, nó sẽ thương tâm." Dù sao không có ai đi tới chỗ kia còn mang theo mèo, này đúng là rất kì cục, sao có thể làm thế được?
Tiêu Dật cảm thấy có chút mất hứng, không vui nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo, "Chỉ là một con mèo, để cho người đem nó về trong phủ thôi, xa nửa ngày cũng không được sao?"
Đàm Thời Quan mặt lộ vẻ do dự, mèo bệ hạ liếc mắt nhìn thấy, trong lòng nhất thời không thoải mái, muốn tạc mao. Tên này dám đi tìm thú vui bỏ hắn? Tiêu Cư Mạo mặt không biểu tình xoay người bỏ đi, ngươi muốn đi đâu thì cút đi đi, Trẫm đây không chơi với ngươi nữa!
Vừa bước đi được mấy bước, liền bị ai đó nhẹ nhàng bế lên, "Bổn vương vẫn cảm thấy Nguyên Bảo vẫn quan trọng hơn. Không đi được rồi, cáo từ."
Tiêu Dật một mặt im lặng, Nhiếp chính vương quả nhiên là yêu mèo hơn yêu mạng a!
Tiêu Cư Mạo nhảy lên trên vai Đàm Thời Quan, đi theo hắn cùng đi ra khỏi cửa chính An vương phủ, lập tức có người dẫn ra hắc mã Đàm Thời Quan cưỡi, "Nhiếp chính vương, ngựa đến rồi."
"Làm phiền ngươi dẫn nó về Nhiếp chính vương phủ, bổn vương muốn đi tản bộ."
Người nọ lập tức cung kính đáp vâng.
"Nguyên Bảo, ta mang ngươi đi dạo."
Tiêu Cư Mạo đứng trên vai nam nhân, hòa vào đám người đông đúc trên phố, tên tuổi Đàm Thời Quan mặc dù vanh danh khắp thiên hạ, nhưng người nhận ra được hắn không có bao nhiêu, bây giờ ôm một con mèo đi lại trên phố, có chút làm người khác chú ý.
Mỗi lần Tiêu Cư Mạo nhìn nhiều lần món đồ nào, hắn cũng sẽ đến trước sạp hàng đó đứng hồi lâu, để Tiêu Cư Mạo nhìn cho đã mắt.
Một người một mèo đi dạo rất lâu cũng không thấy chán, mèo bệ hạ cảm thấy hiếm lắm mới có cơ hội thăm thú cuộc sống sinh hoạt của bá tánh, nhìn thấy bách tính an cư lạc nghiệp trong lòng Tiêu Cư Mạo rất là tự hào.
"Tránh ra! Mau tránh ra!"
Phía trước chợt có tiếng vó ngựa truyền tới, nương theo thanh âm hỗn loạn liền nhìn thấy một người cưỡi ngựa điên cuồng lao băng băng trên đường, bách tính nhao nhao hốt hoảng tránh qua một bên, có người không kịp tránh phải nhờ tới mấy người xung quanh lôi mạnh vào ven đường mới có thể an toàn thoát khỏi chuyện bị ngựa tông trúng, hoặc là bị ngựa lôi lát mặt chẳng hạn.
Đàm Thời Quan biến sắc, ôm Tiêu Cư Mạo né sang một bên, sau đó đặt mèo nhỏ xuống ven đường. Bản thân nam nhân thì phi nhanh ra giữa đường chắn lối đi của con ngựa đang chạy loạn kia.
Tiêu Cư Mạo mở to hai mắt nhìn, tim đập liên hồi, tên Đàm Thời Quan này muốn chết sao?
Người ngồi trên ngựa liên tục quát lớn, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dân chúng vây xem trên mặt lộ rõ vẻ không đành lòng, không dám nhìn tình thế trước mắt. Ai biết được, sau đó nhìn thấy Đàm Thời Quan phi thân lên, chân đạp đầu ngựa, một tay vươn ra túm lấy người ngồi trên ngựa kéo xuống dưới, tay còn lại mạnh mẽ giữ chặt dây cương, tiếng ngựa hí vang lên một cái, vó trước dựng đứng giơ lên cao cuối cùng rơi xuống mặt đất, không còn chạy điên nữa.
Dân chúng vây xem một bầu trời im lặng, sau đó liền hết mực vỗ tay khen hay.
Lồng ngực Tiêu Cư Mạo nóng hổi sắp bốc khói tới nơi, hắn vẫn luôn nhìn chăm chú từng động tác của Đàm Thời Quan từ nãy tới giờ, nam nhân vừa mới xuống ngựa, ánh mắt liền rơi trên người Tiêu Cư Mạo.
"Nguyên Bảo, không sao rồi, chúng ta đi thôi."
Cánh tay nam nhân an ổn bế Tiêu Cư Mạo lên, Tiêu Cư Mạo kìm lòng không được dùng cái đuôi xù xù cuốn lấy tay hắn, một đôi mắt mèo sáng lấp lánh.
Lợi hại quá!
"Uy! Ngươi là ai? Dám ném ta?" Nam nhân cưỡi ngựa ban nãy từ dưới đất lồm cồm bò dậy, ôm mông nhìn Đàm Thời Quan căm hận chất vấn.
Tiêu Cư Mạo: Tên này rớt xuống đất nên não rớt luôn phải không?
Đàm Thời Quan trên mặt ngưng trọng, âm thanh chìm như sương,
"Ném ngươi xuống còn coi như nhẹ, phố xá sầm uất không cho phép phóng ngựa, nếu như đả thương bách tính, ngươi định lấy gì đền đây?"
Người kia tựa hồ là bị Đàm Thời Quan hù dọa, mày nhăn lại, "Ngươi quản ta? Cũng không phải ta muốn như thế, con ngựa này không biết vì sao đột nhiên phát điên rồi, ta khống chế không được."
Nghe ra vẫn rất ủy khuất.
Tiêu Cư Mạo nhìn thấy hắn ta một bên mặt bị sưng lên còn cố gắng giải thích, trong nội tâm cảm thấy buồn cười. Nhìn cách ăn mặc của tên này, hẳn là thiếu gia nhà có tiền, dáng dấp khá tuấn tú, tuổi thì không lớn lắm, bởi vì bị quẳng xuất đất một cú đau điếng như thế, bây giờ cả mặt mày đều nhăn tít lại, đúng là rất buồn cười.
Đàm Thời Quan im lặng không nói tiếp, ngược lại là đến bên cạnh con ngựa ban nãy cẩn thận xem xét. Hắn dẫn binh nhiều năm, vẫn thường xuyên cưỡi ngựa tác chiến, đối với tính tình của ngựa đa phần đều nắm rõ trong đầu. Bây giờ quan sát kĩ, chẳng lâu sau đúng là phát hiện con ngựa này có vấn đề, hẳn là có người đã táy máy tay chân.
"Này là ngựa của ngươi?"
Tiểu công tử gật gật đầu, "Đúng vậy đó, ngày bình thường nó rất ngoan, cũng không biết vì sao hôm nay lại đột ngột phát điên như vậy."
"Ngày thường ai chăm sóc cho ngựa?"
Tiểu công tử kia nghe hỏi thế cũng dường như nhớ ra được điều gì, đáp ngay: "Do người trông ngựa trong phủ chăm sóc."
Đàm Thời Quan xốc lên yên ngựa, chỉ thấy yên ngựa mặt sau có lốm đốm vết máu, công tử kia thấy vậy lập tức giật mình, mặt lộ vẻ đau lòng, "Đây là làm sao thế này?"
Đàm Thời Quan cũng là người yêu ngựa, đối với tổn thương trên người con ngựa này cũng rất tức giận, nam nhân chỉ chỉ gai nhọn phía mặt sau của đệm lưng, nói: "Là do cái này làm ra."
Tiểu công tử tức giận đo cả mắt, "Rốt cuộc là ai làm!"
"Ngươi ở phủ nào?"
Tiểu công tử thấy Đàm Thời Quan khí vũ hiên ngang, khí độ bất phàm, hẳn không phải là người bình thường, thuận miệng nói: "Thực không dám giấu giếm, gia phụ chính là đương triều Ngự Sử."
Lan Diên Quế?
Đàm Thời Quan cùng với Tiêu Cư Mạo đồng thời kinh ngạc, nhi tử của Lan Diên Quế trên phố xá đông người phóng ngựa như điên, nếu như thật sự giẫm chết người nào, Lan Diên Quế sợ là từ nay sẽ không còn mặt mũi nào tiếp tục làm Ngự Sử.
Đây là do có người cố ý muốn nhắm vào Lan Diên Quế?
"Không biết vị đây xưng hô như thế nào?" Lan Thận chắp tay lễ phép hỏi, cùng với người vừa dùng từ ngữ thô thiển ban nãy hoàn toàn khác nhau, một phần bởi vì kinh sợ thất thố, nhất thời không lựa lời ăn nói.
"Trở về kể lại toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối cho phụ thân ngươi nghe." Đàm Thời Quan nói xong, ôm Tiêu Cư Mạo quay người rời đi.
Lan Thận muốn mở miệng giữ lại, lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Quay sang nhìn ngựa lại nhớ tới chuyện ban nãy, toát cả mồ hôi hột, lập tức thu lại tâm tư muốn giữ người, nhanh chóng trở về phủ tìm cha mới là chuyện quan trọng nhất.
Đàm Thời Quan cùng Tiêu Cư Mạo riêng phần mình ở trong lòng suy nghĩ, Lan Diên Quế thân là Ngự Sử, số người lão ta đắc tội không hề ít, nhất là lần này hắn phụng mệnh giám sát chuyện thiên tai ở phía Nam, sợ rằng sẽ vô tình cố ý cản trở 'chuyện làm ăn tốt' của một số quan viên, cho nên lại có người muốn khiến cho Lan Diên Quế rớt đài.
Cụ thể là ai bây giờ còn chưa biết, nhưng đã dám ám toán Lan Diên Quế, vậy chắc hẳn là đối phương bị Lan Diên Quế bức ép đến đường cùng nên muốn cắn trả?
Bất quá bây giờ Đàm Thời Quan tạm thời không thể can dự vào chuyện trên triều, chỉ có thể tự mình âm thầm đi điều tra.
Tiêu Cư Mạo nằm trong ngực hắn, ngửa đầu nhìn lên cái cằm đẹp của nam nhân, nội tâm loạn thành một đống.
Hôm nay phố xá thật sự là phi thường náo nhiệt, một người một mèo đi tiếp chưa được bao lâu, lại đụng phải một rắc rối mới.
Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu nhìn sang, Ngọa Vân lâu, đây là quán rượu sao? Hình như lại có người ở quán rượu kiếm chuyện?
"Ai da da da, hai vị công tử, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà." Một một phụ nhân trên mặt son phấn lòe loẹt dày cả thước đứng một bên vung khăn, khuyên bảo hai nam nhân to con đang đánh nhau, muốn kéo hai người bọn họ ra không cho tiếp tục ẩu đả.
Hai nam nhân bị kéo ra, vẫn còn hùng hổ xông tới chưa chịu thôi.
Đàm Thời Quan biết Tiêu Cư Mạo hiếu kì, liền một người đang đứng 'buôn dưa' bên cạnh: "Hai người này tại sao đánh nhau vậy?"
Người liếc qua thấy y phục trên người Đàm Thời Quan không tầm thường, liền kiên nhẫn nói: "Vị thiếu gia này, người không thường đến đây hẳn là không biết. Hai người bọn họ ấy, một người là công tử nhà Thượng thư, một người là công tử nhà Bá gia, đánh nhau đều là vì tranh đoạt hoa khôi mĩ nhân gì gì đấy, nhưng mà hình như lần này đánh lại càng hăng hái hơn nha. Ấy trời trời..."
"Hoa gì khôi?"
Tiêu Cư Mạo cũng vểnh tai nghe.
Người kia hèn mọn cười cười, nhích lại gần Đàm Thời Quan, "Xem ra ngài là người ngoài nghề, không biết Ngọa Vân lâu này là nơi như thế nào đúng không? Chính là mấy nơi làm sinh ý từ mấy chuyện buôn xác bán thịt ấy mà. Bất quá, khác biệt ở chỗ, người bên trong đều là mấy công tử thiếu niên xinh đẹp tươi tắn, nghe bảo là mùi vị rất không tệ đâu, nhưng mà giá tiền thì cao lắm..."
Người kia còn đang nói, Đàm Thời Quan đã mang theo Tiêu Cư Mạo đi mất.
Sau khi dạo phố trở về, mèo bệ hạ một mực rầu rĩ không vui, khẩu vị cũng giảm xuống thật nhiều.
Vừa nghĩ tới chuyện Đàm Thời Quan mang theo tướng sĩ trấn giữ biên quan, màn trời chiếu đất, vì nước quên mình, dùng tính mạng đổi lại an yên cho bách tính Tiêu quốc. Mà công tử ca nhi trong thành thì ngày ngày tìm vui ca múa, vì tranh giành hoa khôi mà trên đường phố ẩu đả, trong lòng của Tiêu Cư Mạo cực kì khó chịu.
"Nguyên Bảo, đêm nay ta còn có một số việc phải xử lý, ngươi đi ngủ sớm đi." Đàm Thời Quan thả Tiêu Cư Mạo xuống giường, ôn nhu nói.
Tiêu Cư Mạo nhìn nam nhân mặt mày ôn nhu, đầu óc nóng lên, đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm khẽ trên cằm của đối phương.
Xúc cảm nóng ướt mềm mại lướt qua khiến Đàm Thời Quan sững người, đợi đến lúc hắn hoàn hồn thì Tiêu Cư Mạo đã đưa lưng về phía hắn, nằm yên lặng ở đó nhắm mắt lại.
Đàm Thời Quan khẽ nâng khóe môi, nắm lên chân trái của Tiêu Cư Mạo, hôn một cái lên đệm thịt mềm mềm, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ.
Tiêu Cư Mạo sau khi đối phương đi, đột ngột mở to mắt, nhìn đệm thịt của mình ngớ người ra.
Hôm sau sau khi tảo triều xong, người của toàn kinh thành đều biết Hoàng thượng đột nhiên hạ xuống hai đạo Thánh chỉ.
Tất cả quan viên đều không cho phép đến những nơi phong nguyệt, một khi phát hiện, vi phạm lần đầu phạt bổng một năm, dạy mãi không sửa thì giáng chức.
Tất cả con em quý tộc đến tuổi mười sáu, phải đi quân doanh huấn luyện ba năm, ba năm sau khảo hạch nếu không qua khỏi, sẽ phải kéo dài thời hạn đến khi đủ tiêu chuẩn vượt qua khảo hạch mới thôi. Nếu phát hiện có hành vi che giấu trốn tránh huấn luyện, cả đời đó không được vào làm quan, kéo dài đến cả đời con nối dõi.
Hai Thánh chỉ này vừa được ban xuống, khắp nơi đều nghị luận ầm ĩ.
Mấy quý tộc công tử ngày bình thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt nghe vậy đều phi thường sợ hãi, thậm chí lập tức muốn cuốn gói rời khỏi kinh thành, nghĩ đến mấy năm nay mình lười nhát sống qua ngày thì có thể chấp nhận được, nhưng cũng không thể đề con cháu nối dõi ngày sau cũng ngây ngô sống như vậy. Hoàng thượng đề ra việc kéo dài đến đời con nối dõi khiến rất nhiều người không dám vọng động.*
( Chỗ này raw nó hơi khó hiểu, túm lại là như này: Mấy vị công tử nghe xong Thánh chỉ thì sợ hãi việc phải đi tòng quân ấy, bởi vì làm công tử lâu rồi, tòng quân cực khổ đương nhiên là không đi nổi, cho nên có ý muốn chạy trốn khỏi kinh thành để khỏi tòng quân. Nhưng chợt nghĩ lại, bây giờ bọn họ sống an nhàn qua ngày không đi làm quan thì còn tạm được, nhưng qua đời con đời cháu thì cũng không thể cứ mãi sống an nhàn, không có chí tiến thủ như thế được. Ra khỏi kinh thành thì đương nhiên tránh được việc tòng quân, nhưng lại không thể tiến cử lên làm mấy chức quan cho triều đình. Mà ở trong thành thì bắt buộc phải đi tòng quân. Cho nên bây giờ muốn đi không được, mà muốn ở cũng không xong.)
Thời điểm ăn điểm tâm sáng, Lưu Vệ cũng mang theo Tiêu Phàm tới, lúc Tiêu Phàm bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào hơn so với trước.
"Vương gia, tiểu Thiếu gia tới."
Tiêu Phàm mới học thêm mấy cấp bậc lễ nghĩa, đang hành lễ với Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan liền vươn tay ngăn nó lại.
"Ngươi không cần hành lễ với ta, ngồi xuống ăn đi."
Lưu Vệ cáo lui, còn lại hai người một mèo yên tĩnh dùng bữa.
Tiêu Phàm hôm qua học được thêm mấy quy tắc hằng ngày, biết rằng dùng bữa không thể nhiều lời, liền yên lặng húp cháo, vừa uống bên cạnh vừa len lén nhìn Đàm Thời Quan đang cho Miêu Miêu ăn.
Nó cũng muốn cho mèo nhỏ ăn nữa.
Ăn cơm xong, Đàm Thời Quan hỏi Tiêu Phàm: "Hôm qua phu tử dạy thế nào?"
Tiêu Phàm ngoan ngoãn gật đầu, "Ta học thêm được không ít chữ."
Đàm Thời Quan gật đầu, "Sáng nay vừa luyện võ?"
"Dạ, là Lưu Vệ ca ca dạy ta, nhưng mà còn chưa bắt đầu học, hắn nói ta căn cơ chưa vững, trước tiên nên luyện sức bền thêm vài ngày, về sau sẽ dạy ta công phu." Tiêu Phàm trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn, nó cảm thấy cuộc sống sau khi xuất cung quả thực là tốt đến mức trước kia không cách nào tưởng tượng ra.
"Ngươi đi tìm phu tử đọc sách đi."
Tiêu Phàm nghe vậy liền ra khỏi thiện sảnh, lúc gần đi còn nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo.
Tiêu Cư Mạo nghĩ tới Tiêu Phàm dù sao cũng là cháu của mình, thế là nhảy xuống bàn, đuổi theo Tiêu Phàm, muốn nhìn xem bạn nhỏ học tập như thế nào.
Tiêu Phàm đi tới trước gian phòng của mình, cầm sách vở, sau đó đi tìm phu tử.
Phu tử còn chưa tỉnh dậy, Tiêu Phàm liền chạy đi nhúng khăn lau bàn, ở bên ngoài quét sân, nhìn thấy sắp tới thời gian phu tử rời giường, nó liền chạy tới đổ nước ấm vào chậu, sau đó đưa đến trong phòng.
Tiêu Cư Mạo nhìn nhìn, trong đầu phừng phừng lửa giận, Tiêu Phàm dù sao cũng là cháu ruột của hắn. Thế mà hiện tại lại vì một lão đầu mà bưng trà dâng nước hầu hạ tận miệng, đây rõ ràng là chuyện dành cho hạ nhân làm. Hắn để Tiêu Phàm đến đây là để học tập, không phải đến hầu hạ!
Lưu Vệ tìm người nào đến thế!
Tiêu Phàm hầu hạ xong phu tử rửa mặt, bưng bồn bước ra phòng, liền thấy Miêu Miêu uy phong lẫm lẫm đứng ở trong sân, lập tức mặt lộ vẻ kinh hỉ, "Miêu Miêu, ngươi qua đây xem ta học sao?"
Tiêu Cư Mạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc hắn một chút, trực tiếp bước vào trong phòng lão phu tử, lão phu tử còn đang mặc quần áo. Tiêu Cư Mạo bước lên liền vươn móng cào mấy lần, phá ra được mấy lỗ to tổ chảng trên vạt áo phu tử.
Lão phu tử tức hổn hển, muốn dùng chân đá văng Tiêu Cư Mạo, "Mèo đâu ra thế này? Tức chết lão phu!"
Tiêu Cư Mạo cấp tốc né tránh, chạy đến phía sau hắn, lại cào ra thêm mấy lỗ. Ngươi dám khi dễ người của Tiêu gia, Trẫm đây muốn ngươi mở to mắt ra nhìn xem người Tiêu gia đây không thể chọc!
Tiêu Phàm thấy thế, kinh hoảng chạy vào, "Miêu Miêu, đừng cào, phu tử, ngài không nên tức giận!"
Tiêu Cư Mạo không muốn thừa nhận Tiêu Phàm hèn nhát này là cháu hắn, liền nhảy lên mặt bàn, ngạo mạn nhìn qua lão phu tử đang dựng ngược râu thở phì phò vì tức giận.
"Mèo từ đâu ra!" Hắn tay run run chỉ vào Tiêu Cư Mạo, nói với Tiêu Phàm, "Còn không mau bắt nó lại, lão phu ngược lại muốn hỏi xem mèo này của kẻ nào!"
Đàm Thời Quan đến tìm Tiêu Cư Mạo, không ngờ vậy mà nhìn thấy một màn như thế, lập tức dở khóc dở cười.
Tiêu Cư Mạo bị Đàm Thời Quan ôm lên, nằm trong ngực hắn, hai con mắt sâu kín nhìn chằm chằm lão phu tử.
"Nhiếp chính vương, mèo này là của người?"
Đàm Thời Quan gật đầu, "Mèo nhỏ có hơi nghịch ngợm, đã quấy rầy Phương phu tử, mong rằng phu tử thứ lỗi, bổn vương sẽ cho người đưa mấy bộ quần áo mới tới."
Lời nói đều nói đến mức này, Phương Nhân Tùng còn có thể nói gì nữa?
Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo đang xù lông khí thế hung hăng rời đi, để Lưu Vệ đi điều tra rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì, Nguyên Bảo vì sao muốn chọc ghẹo Phương Nhân Tùng.
Chẳng được bao lâu, Lưu Vệ tới đem chuyện chi tiết kể lại, Đàm Thời Quan sau khi nghe xong, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tiêu Cư Mạo tức giận như thế.
Tính cách bao che khuyết điểm này của người Tiêu gia quả thực ngàn năm không hề thay đổi.
Bởi vì Đàm Thời Quan mới hướng Phương Nhân Tùng xin lỗi xong. Tiêu Cư Mạo trong lòng bực bội tránh xa nam nhân, một mình nằm cuộn người trong góc. Nhìn thấy Đàm Thời Quan nghe rõ xong ngọn nguồn câu chuyện, sau đó hướng phía mình đi tới, liền hí mắt len lén liếc nhìn nam nhân một chút, sau đó cố ý nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Đàm Thời Quan vừa đi qua vừa nói với Lưu Vệ: "Ngươi nhìn xem ngươi mời thể loại phu tử gì về đây? Lại còn có chuyện phu tử để cho môn sinh làm mấy chuyện hầu hạ như thế, nhanh chóng đuổi đi!"
Lưu Vệ một mặt ủy khuất, "Vương gia, Phương phu tử mặc dù không có công danh, nhưng là tài học thực sự rất uyên bác, thuộc hạ mời được phu tử tới quả thực hao tổn không ít thời gian tinh lực. Chẳng qua vừa mới đến được một ngày đã đuổi đi, này không ổn lắm đâu?"
Đàm Thời Quan đứng lại trước mặt Tiêu Cư Mạo, nói: "Học thức uyên bác thì có thể để cho môn sinh vì hắn làm mấy chuyện hầu hạ, có thể mặc cho muốn làm gì thì làm sao?"
Lưu Vệ im lặng, "Vương gia, chúng ta khi còn bé đi học phải vừa học vừa làm lụng kiếm sống so với mấy chuyện này thì có gì lớn lao đâu? Nào là đốn củi đốt lò, có cái nào chưa từng làm qua đâu? Phu tử nói, đây là đau khổ thì rèn tâm trí, lao động thì rèn gân cốt. Huống chi, thầy như cha, tôn sư trọng đạo vốn hẳn là nên như thế. Nếu muốn ta nói thật, Phương phu tử đối với tiểu Thiếu gia vẫn còn nhân từ lắm."
"Chẳng lẽ tất cả môn sinh trong thiên hạ đều phải trải qua mấy chuyện này, nếm trải mọi sinh hoạt cổ cực này thì mới học được bản lĩnh thật sự? Mới được gọi là tôn sư trọng đạo?"
"Vậy thì nhiên không phải, môn sinh của mấy nhà quan lại thì đương nhiên không phải làm mấy chuyện này rồi, chẳng qua lúc học thì cần phải đóng chút tiền dạy học cho phu tử. Bọn họ dù sao cũng là con nhà quý tộc, sao có thể để cho làm việc cực nhọc được? Chẳng qua trong ý tứ từ trước tới nay tôn sư trọng đạo và đạo học tập thì là như thế. Trường hợp khác biệt thì lấy cái gần gũi nhất làm ví dụ đi, vậy chọn đương kim Thánh thượng để nói. Hoàng thượng vẫn luôn để cho Thái phó bưng trà dâng nước, nếu cứ theo lễ nghĩa mà nói chẳng phải tổn thọ Thái phó sao?", Lưu Vệ cười hắc hắc nói.
"Nếu như thế, bổn vương xem như hiểu được Phu tử kia là có tâm dạy dỗ, ngươi lui xuống đi." Đàm Thời Quan phất phất tay.
Tiêu Cư Mạo nghe cả nửa ngày cuối cùng rõ dụng ý của Đàm Thời Quan, nghe xong đầu choáng mắt hoa.
Hóa ra bình thường giữa thầy và trò còn có kiểu sống chung như thế này. Trước đây hắn thân là Thái tử, đương nhiên sẽ không phải làm mấy chuyện vặt vãnh kia, mà ngược lại thường là Phu tử sẽ là người làm giúp hắn, cho nên lâu ngày Tiêu Cư Mạo liền cho rằng mấy chuyện kia là chuyện cho hạ nhân làm. Và phu tử để cho môn sinh hầu hạ như thế là không phải đạo.
Đàm Thời Quan ôm hắn lên, "Tiêu Phàm là con của Thái tử trước, bất quá Thái tử đó đã bị Tiên đế biếm thành thứ dân, nó bây giờ kì thực không được tính là thân phận Thái tử, để cho nó sống của cuộc sống của dân chúng bình thường như thế cũng không tính là chuyện xấu."
Tiêu Cư Mạo cũng hiểu rõ đạo lý này, chợt cảm thấy ban nãy mình xử sự rất không đúng.
Đàm Thời Quan nhìn thấy mắt mèo bệ hạ chớp chớp mấy cái, liền hiểu rõ mèo bệ hạ đã nghĩ thông suốt.
"Hôm nay tảo triều, Hoàng thượng trên dưới ban xuống hai Thánh lệnh. Lát nữa ta có rất nhiều chuyện cần làm."
Tiêu Cư Mạo nhìn nhìn hắn, Hoàng thượng hạ chính lệnh có liên quan gì tới ngươi? Ngươi một không ham mê nữ sắc, không trêu hoa ghẹo nguyệt; hai không phải vừa độ tuổi con cháu quý tộc, hai cái lệnh này nào có liên quan gì tới ngươi đâu?
Đang nghĩ ngợi, Lưu Vệ liền đến báo: "Vương gia, bên ngoài phủ có mấy vị đại nhân cầu kiến."
Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu qua, Đàm Thời Quan giờ đang nhàn rỗi ở phủ 'tu tâm dưỡng tính' theo lệnh của Hoàng thượng, còn tới tìm hắn làm gì?
Chờ đến lúc Đàm Thời Quan mang hắn ra tới đại sảnh, ba lão đầu nhi đã ở đứng yên ở đó đợi.
Nói nói mấy câu, Đàm Thời Quan phân phó dâng trà, bốn người đều ngồi xuống.
"Ba vị hôm nay tìm bổn vương, cần làm chuyện gì?"
Tiêu Cư Mạo ở trên mặt bọn họ nhìn lướt qua, đều là Vương công đại thần, chỉ thấy trên mặt bọn họ xoắn xuýt một hồi, sau đó nói với Đàm Thời Quan: "Chắc hẳn Nhiếp chính vương đã biết Hoàng thượng ban bố chiếu lệnh?"
Đàm Thời Quan gật đầu, "Bổn vương có biết, có vấn đề gì sao?"
"Ai, Thánh lệnh thứ nhất muốn làm coi như dễ dàng, nhưng Thánh lệnh thứ hai, hạ quan cho rằng có chỗ không ổn."
"Bổn vương đã bị Hoàng thượng tước quyền ở trong phủ tự kiểm điểm, đại nhân nếu như có ý kiến gì, có thể bẩm tấu với Bệ hạ." Đàm Thời Quan cũng không muốn quản những chuyện nhỏ nhặt này, huống hồ, hắn rất trông mong được thấy thành quả của lần ban bố chiếu lệnh này.
"Nhiếp chính vương, thời điểm tảo triều hôm nay, chúng ta đều đã hướng Hoàng thượng nói rõ, chỉ là Hoàng Thượng thái độ rất kiên quyết, chúng ta cũng không có cách nào khác, đành phải gửi gắm hi vọng ở chỗ Nhiếp chính vương."
Tiêu Cư Mạo híp mắt, đó là ý của Trẫm, lệnh của người ngồi trên long ỷ kia ban bố xuống càng không thể thay đổi được, các ngươi nói nhiều cũng vô dụng.
Hắn lúc trước mặc dù cũng không tin mấy chuyện thần phật này nọ. Nhưng đối với mấy lời mẫu phi căn dặn luôn nhớ kĩ. Chuyện kiếp nạn kì thật đã sớm chuẩn bị. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn âm thầm bồi dưỡng thân tín, chọn một người trong đó có hình dáng tướng mạo tương đối giống mình, lớp da trên mặt người kia giống đến mức như thế là do nhiều năm tỉ mỉ dày công tạo nên. Một khi kiếp nạn thực sự ứng nghiệm xảy ra, thế thân sẽ tạm thay tiếp quản triều chính, nhưng thế thân đương nhiên hoàn toàn khác với chính chủ, càng không thể thay thế chính chủ lâu dài được. Nếu như hắn thực sự bất hạnh mất mạng, thế thân sẽ từ trong Hoàng tộc lựa chọn ra người thích hợp để lên kế vị đời tiếp theo.
Trước đó, Tiêu Cư Mạo đã tính toán mấy chuyện có khả năng xảy ra trong đầu một lần. Lâm gia tan đàn xẻ nghé. Chính lệnh ban bố xuống, đều là do hắn trước khi gặp chuyện đã sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận, thế thân trên triều đình chẳng qua là đem lời của hắn truyền đạt lại lần nữa mà thôi.
Về phần hai Thánh chỉ ban xuống này. Hắn đã sớm có ý định từ lâu, kinh thành sâu mọt quá nhiều, đây là thời điểm cần chỉnh lí một phen.
Đàm Thời Quan thấy Tiêu Cư Mạo hứng thú, thuận miệng nói: "Mời đại nhân nói xem chỗ nào không ổn."
"Hạ quan cho rằng, Hoàng thượng là hi vọng con cháu của vương tôn quý tộc trong kinh thành thông qua vào doanh huấn luyện thì có thể tăng số lượng binh lực và sức lực của Tiêu quốc lên. Nhưng mà, vấn đề này áp dụng quy tắc cụ thể chi tiết, chúng ta cũng hoàn toàn không biết nên làm thế nào a. Huống hồ, ba năm cũng không phải ba tháng. Thời gian suốt ba năm đều ở trong quân doanh, thật là quá... đáng tiếc." Hắn vốn muốn nói lãng phí, nhưng cuối cùng không dám.
"Hành động lần này của Bệ hạ là vì muốn chấn chỉnh lại thói ăn chơi lụa là gấm vóc của vương tôn công tử, tiết kiệm cho quốc khố của Tiêu quốc. Theo bổn vương thấy, ba năm, là còn quá ít." Đàm Thời Quan ngồi một bên vuốt thuận lông cho Tiêu Cư Mạo, chậm rãi mở miệng.
Ba vị trọng thần nhất thời cứng họng.
"Nhiếp chính vương, kì thực hành động này của Bệ hạ đúng là dụng tâm khổ cực. Nhưng mà, tuổi chỉ mới mười sáu, phần lớn đều chỉ mới bắt đầu việc học, làm sao còn thời gian để huấn luyện này nọ a? Cứ thế này mãi về sau, ai ai cũng ném sách trên tay đi cầm binh khí, thì làm thế nào có người tài đứng ra chấn chỉnh triều cương nữa đây, cũng không thể trọng võ khinh văn được?"
Những vấn đề này Tiêu Cư Mạo đương nhiên cũng nghĩ qua, hắn cố ý thừa cơ ban xuống Thánh lệnh này, chính là vì để bọn họ tỉnh lại sau giấc mộng dài, mượn cớ này dội cho đám người nhàn hạ một gáo nước lạnh. Còn về phần quy tắc huấn luyện nhập doanh chi tiết, có thể từ từ bàn tới, hắn tin rằng Đàm Thời Quan sẽ có thể làm tốt chuyện này.
"Nếu nói như thế, các ngươi liên hợp chư vị đại thần, cùng nhau thương nghị ra phương pháp cụ thể áp dụng trong vấn đề nhập doanh, sau đó chỉnh lý thành văn sách, đưa đến cho bổn vương xem qua trước. Nếu như thiết thực, liền trình lên cho Bệ hạ đọc."
Ba vị đại thần cuối cùng cũng được phát cho viên thuốc an thần, chắp tay cáo từ.
Đàm Thời Quan một tay ôm Tiêu Cư Mạo đến trước mắt, cười cười, "Nguyên Bảo, ngươi nói xem Bệ hạ nếu như biết được ta vi phạm Thánh ý, vụng trộm xử lý chính sự, có khi nào sẽ tức giận trị tội của ta không?"
Tiêu Cư Mạo ngẩng lên cái đầu nhỏ, Trẫm đây không phải ân chuẩn cho ngươi rồi hay sao?
_____________________________
Chị tác giả chơi raw là một bản raw 9000 từ
Qua tay tớ chỉnh lí văn phong câu từ xong nó ra 10100 từ. Má xĩu mất QAQ
Truyện convert hay :
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư