Lúc tỷ đệ hai người giục ngựa về tới phủ Vũ An Hầu thì trời đã là canh hai.
Vì sợ làm kinh động đến thủ vệ và bà tử canh viện, hai người bỏ ngựa lại ở chỗ xa xa, mò vào bằng cửa sau.
Cũng may mưa gió chưa ngơi nghỉ, nên đám bà tử đều lười biếng chỉ đứng y nguyên ở cổng viện chứ không đi xung quanh. Hai hài tử chọn con đường mòn hẻo lánh nhất để trở lại Trúc Ý hiên, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tằng ma ma không dám ngủ, đuổi hết đám nha hoàn thị vệ ra ngoài chỉ chừa lại một mình nàng ở trong phòng đứng ngồi không yên chờ đợi, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng căng ô ra ngoài nghênh đón.
"Tiểu công tử, Cửu tiểu thư, hai người rốt cuộc cũng về rồi!" Nàng nhỏ giọng nói, tay kéo hai hài tử vào cửa, lại nhìn nhìn ra cửa thăm dò, không thấy có ai theo đuôi mới yên tâm chốt cửa lại.
Trở lại trong phòng, Tằng ma ma vội vàng đưa khăn tới cho hai người, lại đến ngăn tủ kiếm hai bộ y phục sạch sẽ khác.
Minh Nhạc nhận lấy khăn lau lau nước trên mặt, hỏi: "Ma ma, buổi tối có ai tới đây không?"
"Không, chỉ có cô nương Thải Thanh bên cạnh lão phu nhân đến đưa bát súp thôi, nô tỳ nói tiểu thư ngủ rồi nên nàng ta cũng rời đi." Tằng ma ma vừa nói vừa mang y phục ra khỏi phòng: "Hai người mau thay đồ ướt ra, trong phòng này không có y phục của tiểu thư nên người mặc tạm đồ của tiểu công tử cho đỡ lạnh."
"Được!" Minh Nhạc cũng không so đo, ôm bộ y phục kia vào lòng, nàng cau mày nhìn Dịch Minh Tước đang lau khô tóc bên kia, quay đầu lại nói với Tằng ma ma: "Với lại phiền ma ma đi chuẩn bị ít nước ấm cho Tiểu Thập ngâm mình, nó bị lạnh."
"Đúng đúng đúng!" Tằng ma ma nghe vậy lập tức vỗ đùi: "Vậy nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm ngay. Hai người các ngươi đều phải ngâm hết, ngâm để xua đuổi hàn khí."
"Làm phiền ma ma." Minh Nhạc gật đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đã rất nhiều năm đứa bé này không lộ ra biểu tình sinh động như thế, Tằng ma ma sửng sốt, đôi mắt còn hơi phiếm hồng.
Nàng quay người đi lau nước mắt, sau đó vội vã bước ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tằng ma ma, Minh Nhạc tạm thời đặt y phục trong tay xuống, đi qua giúp Dịch Minh Tước tháo dây cột tóc, sau đó cầm khăn lau khô tóc cho hắn.
Dịch Minh Tước sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt tràn ngập vui sướng: "A Cửu? Tỷ thật sự khôi phục rồi sao? Tỷ nhận ra đệ không? Nhận ra đệ đúng không?"
Đôi mắt đứa bé sáng ngời. Vì tâm trạng vui sướng nên ánh mắt bóng lưỡng cũng trở nên lấp lánh như sao trời.
"Tỷ vốn chưa bao giờ quên, đệ là Tiểu Thập, là Tước Nhi yêu thương tỷ nhất thế gian này đúng không?" Minh Nhạc mặt mày nhiễm ý cười, tay nhẹ nhàng xuyên qua tóc hắn rồi lau lau.
Bọn họ là tỷ đệ song sinh, tuy nói bộ dạng của nam hài và nữ hài có khác biệt lớn, nhưng chất tóc hai người lại giống nhau như đúc, vừa đen vừa bóng, tay sờ vào lại thấy mềm nhẵn như loại tơ lụa tốt nhất.
"A Cửu..." Dịch Minh Tước hai mắt đỏ lên, bỗng nhiên ôm lấy nàng.
Lúc Lục Minh Nhạc chạy lên bảo vệ hắn ở đại sảnh, thời điểm đó hắn đã cảm thấy nàng tỉnh táo lại, nhưng mới vừa rồi thấy một màn kia ở bãi tha ma lại khiến cho lòng hắn phát lạnh, rất không chắc chắn.
Minh Nhạc giật mình kêu một tiếng, theo bản năng vòng lấy cổ hắn, một khắc đó nàng bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc...
Còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người thân, đây đúng là chuyện hạnh phúc nhất.
Dịch Minh Tước ôm nàng, hưng phấn xoay hai vòng trong phòng. Ngay lúc hắn còn muốn la hét ầm ĩ lên thì Minh Nhạc liền lập tức xông lên che miệng hắn lại: "Khuya rồi, nhỏ giọng chút đi, miễn cho làm ồn tới người khác."
"Được!" Dịch Minh Tước chớp chớp mắt mấy cái, dùng sức gật đầu.
Minh Nhạc nhặt khăn rơi trên đất lên, tiếp tục lau tóc cho hắn.
Dịch Minh Tước trộm nhìn nàng, nhịn không được thử nói: "A Cửu, vừa
rồi tỷ đến cổng đông thành làm gì vậy?"
Minh Nhạc đau lòng, mím môi không trả lời.
Dịch Minh Tước cũng hiểu nàng có ý kiêng dè, nên cố nén không hỏi nữa.
Sau một lúc lâu, Minh Nhạc bỗng đột ngột mở miệng: "Ngày mai đệ tìm cơ hội đi theo tổ mẫu, nhờ tổ mẫu sắp xếp thời gian cho chúng ta cùng hộ tống linh cữu tỷ tỷ về quê nhà."
Giọng nói của nàng rất nhẹ rất nhạt, rất bình thản, nhưng lại mang theo hương vị thong dong mà quả quyết.
"Tại sao?" Dịch Minh Tước mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không tin được nhíu mày: "Tỷ tỷ oan uổng như vậy, đệ còn định...."
"Hưm..." Minh Nhạc lắc đầu, vừa nhìn hắn vừa nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng nói thêm gì nữa, tỷ tỷ chết thế nào tỷ rõ hơn ngươi, nhưng bây giờ chúng ta thật sự không thể ở lại Dịch gia, chúng ta phải rời đi, cùng nhau rời đi."
Đó là một quyết định nàng đã nghĩ ra trên đường trở về từ bãi thây ma.
"Đệ không đi!" Dịch Minh quật cường cứng đầu, phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.
"Vậy bây giờ đệ ở lại cũng làm được gì không?" Minh Nhạc thở dài một hơi, không la mắng mà chỉ ôm đầu hắn kề lên bờ vai gầy yếu của mình, tự giễu nói: "Phụ mẫu cùng ca ca tỷ tỷ đều mất, chỉ còn lại mỗi hai người chúng ta. Thay vì ở lại sống dưới mắt bọn họ phải chịu bọn họ quản chế, thì tại sao chúng ta không rời đi?"
Trong phủ này nơi nào cũng là người của mẫu tử Tiêu thị, bọn họ còn ngây ngốc ở đây một ngày thì sẽ còn bị trói buộc cùng giám sát một ngày. Cứ thế mãi, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ không làm được bất cứ chuyện gì.
Hơn nữa những chuyện năm đó, trong lòng cặp mẫu tử kia có quỷ. Nay biết được nàng tỉnh, lúc này nàng ở lại một ngày sẽ càng phải e ngại con mắt bọn họ thêm một ngày.
Có lẽ Dịch Minh Phong có thể nhẫn, nhưng Tiêu thị thì chưa chắc.
Minh Nhạc rất rõ điểm này.
Tuy nói bên ngoài là hiểm sơn ác thủy, nhưng so với phủ Vũ An Hầu nguy cơ tứ phía này, nó còn an toàn hơn rất nhiều.
Quan trọng là trong lúc lão phu nhân đang nổi nóng, chỉ cần Dịch Minh Tước đòi hỏi phải đi theo thì dựa vào tính cách Dịch Minh Phong, hắn vì muốn tránh tị hiềm, tám chín phần mười là sẽ chủ động tự mình hộ tống tỷ đệ nàng trở về...
Như thế, dù Tiêu thị có muốn trên đường giết người diệt khẩu, nhưng vì không muốn liên lụy đứa con bảo bối của mình nên sẽ phải kiềm chế xuống.
"Nhưng tỷ tỷ nàng...." Dịch Minh Tước khó chịu nghẹn ngào một tiếng
"Đệ cũng đã biết tỷ tỷ nàng oan ức thì sao có thể nhẫn tâm để nàng chết tha hương, ngay cả nhặt xác cũng không được? Ít nhất chúng ta cũng đưa nàng về bên cạnh phụ mẫu chứ, đúng không?" Minh Nhạc vỗ nhẹ lưng hắn, giọng nói bình thản, trong ánh mắt chậm rãi phụt ra một tia sáng sắc bén lạnh lẽo như hàn băng địa ngục.
"Chúng ta sẽ còn trở về, lấy thời gian là ba năm, sau ba năm chúng ta sẽ trở lại!" Nàng nói từng chữ từng chữ như khuyên giải an ủi Dịch Minh Tước, nhưng lại giống như đang tự hứa hẹn với chính mình hơn.
Không biết Dịch Minh Tước có phải bị lời lẽ đầy kiên nghị của nàng cuốn hút hay không, mà hắn lại yên lặng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cắn răng gật đầu
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Này, chương này quá độ...