Nhiếp Chính Vương Phi

Ngồi góc tường nghe chuyện người ta


trước sau

Người nàng cảm thấy hứng thú sao?

Trong Thịnh Kinh này, có thể khiến nàng thấy hứng thú, trừ bỏ những người trong phủ Vũ An Hầu, vậy còn sót lại một người.

Minh Nhạc mỉm môi như cười như không, ngón tay trắng nõn mịn màng như ngọc gõ gõ lên mặt bàn.

Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn Trường An vẫn đứng yên bên hông chờ đáp án, chậm rãi gật đầu: "Đi an bài đi!"

Trường An cúi đầu: "Cái đó... người có muốn thông tri cho tiểu thiếu gia không?"

"Không cần!" Minh Nhạc quyết đoán giơ tay ngăn hắn lại: "Mấy chuyện tư lợi nhỏ nhặt này không cần nó nhúng tay."

"Vâng!" Trường An thấp giọng đáp ứng, thân mình biến mất khỏi cửa sổ.

Mấy ngày nay bên chỗ Tiêu thị luôn lấy lí do dưỡng bệnh, trừ bỏ tỷ muội Dịch Minh Tâm ra ai cũng không gặp.

Nên Minh Nhạc muốn ra khỏi phủ tự nhiên không cần xin phép nàng, chỉ đến Nhã Trúc hiên nói qua với Lý thị một tiếng, nói là muốn đến Mặc Ngọc hiên xem *văn phòng tứ bảo cho Minh Tước.

(*văn phòng tứ bảo: bút mực, giấy, nghiên)

Lý thị không nói hai lời, an bài xe ngựa, lại như vô tình chọn hai người Thải Vi và Chỉ Văn theo hầu hạ.

Minh Nhạc không tỏ vẻ dị nghị, chỉ cười cười dẫn hai người rời phủ.

Trường An đi theo, cưỡi ngựa hộ vệ bên ngoài xe ngựa.

Người trong phủ ai cũng biết từ hồi gặp chuyện trên đường hồi phủ về sau, hai tỷ đệ Minh Nhạc và Minh Tước rất ỷ lại vào ân nhân cứu mạng Trường An này, cho nên hắn đi theo cũng không thấy có gì không ổn.

Xe ngựa chạy hơn nửa canh giờ, đơn giản xóc nảy một cái liền ngừng lại.

"Tiểu thư, đến rồi!" Bên ngoài vọng vào tiếng nói phập phồng không có thanh bằng trắc của Trường An.

Phong tục Đại Nghiệp triều có chút nới ra, không kiêng kị nữ tử xuất đầu lộ diện đi tới lui trên phố. Chẳng qua vì thân phận có phần hiển hách, thông thường khi tiểu thư hào gia rãnh rõi muốn xuất môn sẽ đeo lụa che mặt ẩn giấu dung nhan.

Minh Nhạc thường không quan tâm mấy cái nghi thức lễ tiết đó, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, đó là Thải Vi phép tắc đeo lụa che mặt lên cho nàng.

Chủ tớ ba người xuống xe, Minh Nhạc đứng cạnh xe ngựa nhìn nhìn xung quanh, bộ dáng như vô cùng tò mò đế đô phồn hoa đã xa cách nhiều năm này.

Chỉ Văn cười bước lên nói: "Tiểu thư làm sao vậy? Không vào sao?"

Minh Nhạc không nói, ánh mắt dừng lại ở tiệm son phấn kế bên Mặc Ngọc hiên, sau đó vỗ trán một cái nhẹ giọng thì thầm: "Xem trí nhớ của ta này, từ lúc các ngươi vào viện của ta, ta vẫn chưa thưởng các ngươi cái gì cả. Vừa vặn hôm nay có dịp, Thải Vi, ngươi giúp ta đến tiệm đó chọn mấy hộp son về chia cho bọn nha đầu đi."

Tuy Minh Nhạc vừa hồi phủ, nhưng lão phu nhân yêu thích nàng, sau lưng có trợ cấp cho nàng một ít ngân lượng, điểm này Thải Vi biết.

Thông thường chủ tử các phòng khác chỉ thưởng chút y phục hoặc trang sức cũ xuống cho hạ nhân đã đủ làm lung lạc lòng người, Minh Nhạc không cần phải cố ý đến tiệm son phấn số một số hai toàn bộ kinh thành mua cho bọn họ, thật sự không đáng, thưởng chút bạc vụn cũng tốt rồi.

Thải Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Minh Nhạc một thoáng, lập tức dời mắt, chối từ: "Tiểu thư cũng biết nô tỳ ở trong viện lão phu nhân đã lâu, lão phu nhân không hay dùng mấy thứ đồ đó, nên nô tỳ thật sự cũng không biết loại nào mới tốt, hay là.... để Chỉ Văn đi với nô tỳ đi, tuổi nàng nhỏ, chắc chắn rõ sở thích của bọn nha đầu hơn nô tỳ."

Tâm tư Thải Vi này còn lanh lợi hơn nàng tưởng rất nhiều.

"Như vậy..." Minh Nhạc suy nghĩ một hồi, ung dung thản nhiên quay đầu nhìn Chỉ Văn nói: "Vậy ngươi cũng đi cùng đi, chọn xong đến Mặc Ngọc hiên tìm ta."

Chỉ Văn hơi do dự, quả thật không biết vị Cửu tiểu thư tính tình trẻ con hay cười tủm tỉm này có gì đáng giá để theo dỗi, nghĩ vậy, mặt lập tức lộ ra vui mừng gật đầu đồng ý: "Vâng ạ!"

Hai nha hoàn vui vui vẻ vẻ cùng bước vào tiệm bên cạnh, Minh Nhạc quay đầu phân phó Trường An đứng tại chỗ quan sát bọn họ một tiếng, sau đó tự mình đi vào Mặc Ngọc hiên.

Mặc Ngọc hiên là lão điếm trăm năm, mặt tiền cửa tiệm cực kì rộng rãi, trước sau đều có cửa thông với hai con phố, thường ngày lúc buôn bán đều mở ra hai cửa.

Người trong thành phàm là người có chút của cải đều thích mua văn phòng tứ bảo ở đây, cho nên trong điếm xưa nay luôn đông đúc người ra vào.

Hôm nay nàng cố ý mặc một kiện y phục trơn có kiểu dáng vô cùng đơn giản, xiêm
y màu nhạt mộc mạc bình thường. Đứng giữa đám khách nhân nối liền không dứt cơ hồ không khiến bất kì ai chú ý, dễ dàng đi qua đại sảnh nhập vào con phố thông với cửa sau.

Vừa bước ra khỏi cửa, nàng đơn giản lược tóc qua nửa đầu, động tác mau lẹ tháo khăn che mặt xuống, chậm rãi đi qua ngã tư tiến vào tửu lâu đối diện.

Tiểu nhị thấy bộ dáng tiểu thư khuê các của nàng có hơi kinh ngạc chào đón: "Vị tiểu thư này, tiểu điếm..."

"Ta đợi người!" Minh Nhạc quyết đoán chặn nửa câu sau của hắn, từ trong tay áo lấy ra một thẻ phòng nhã gian mà Trường An đã chuẩn bị tốt đưa cho tiểu nhị.

Sáng sớm Dịch Minh Thanh lấy cớ đến xem tranh thêu của Thải Điệp hiên để ra cửa, hôm qua nha hoàn Đinh Hương đưa thư tín xong đã trực tiếp đến đây đặt phòng cho nàng ta và người nọ. Trường An đặt phòng cách vách.

Minh Nhạc đã nhắm tốt thời gian, vì tránh lãng phí thời gian không cần thiết nên nàng cố ý tới trễ nửa khắc, nhưng phòng đối diện hiển nhiên vẫn chưa đến đủ người.

Tiểu nhị bưng trà, bánh dưa và trái cây vào phòng, vừa bày ra bàn vừa dong dài không ngưng miệng. Minh Nhạc nghe rất phiền, thoáng nâng mắt đen nhìn về phía cửa. Nàng đang nhìn khe hở của cánh cửa, bỗng nhiên một góc áo bào xanh ngọc lịch sự tao nhã nhanh nhẹn lướt qua.

Minh Nhạc cơ hồ thấy tâm trí mình như trống rỗng, cước bộ người nọ rất ổn định bình thản, một bóng dáng ánh vào trong mắt chưa đến mấy giây, nghiêng người một cái đã biến mất ngay trước mắt

Phòng cách vách phát ra tiếng mở cửa, sau đó là tiếng Đinh Hương thỉnh an và tiếng bước chân rời khỏi phòng. Bên này tiểu nhị cũng dọn xong trà bánh, bước ra ngoài.

Phòng ở đây cách âm không tốt cũng không sao, Minh Nhạc ngồi đưa lưng với mặt tường, tập trung lắng nghe tình huống vừa phân biệt được trong phòng bên cạnh.

"Hầu gia!" Giọng Dịch Minh Thanh trong veo yếu ớt, mang theo kinh hỉ cùng chào đón, ôn nhu như những giọt mật ong nhỏ vào lòng người.

"Thế nào, mới mấy ngày không gặp đã chịu không nổi muốn tìm ta đến vậy?" Giọng nói nam tử lọt vào tai đầy ôn nhuận, còn mang theo cả ý cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy ngả ngớn, lạnh lẽo cùng xa lạ.

Ngay sau đó là tiếng y phục ma sát ngày càng nhanh, tiếng thở ngượng ngùng đan xen tiếng cười duyên của nữ tử, dần dần liền có phần gợi tình khi tiếng thở hổn hển nhỏ nhẹ vang lên.

Nam nhân tựa hồ không nhịn nổi xả y phục nàng kia, ngay sau đó là âm thanh ván giường kịch liệt va chạm rất lớn.

"Hầu gia!" Dịch Minh Thanh ưm một tiếng, dồn dập thở gấp.

"Hư, đừng nói nữa!" Giọng nam tử nhẹ nhàng chậm chạp mà đầy mê hoặc, dưới tay nhanh chóng lột y phục của đối phương xuống.

Động tĩnh đối diện quả thật có hơi lớn, bất quá mới vừa vào cửa mà thôi, giường lớn đã vội rung lắc lạch cạch như vậy.

Minh Nhạc hờ hững nghe, cũng không thấy nhíu mày....

"Hầu gia.... đừng.... nhẹ chút!" Tiếng Dịch Minh Thanh dần dần hơi mông lung kiều mị, rốt cuộc vẫn còn sót lại được một chút lí trí cười duyên nói: "Đừng.... đừng làm đứa nhỏ bị thương!"

Dịch Minh Thanh vừa dứt lời, tiếng ván giường lay động mạnh mẽ gấp rút ở đối diện chợt ngừng lại, yên lặng đến làm người ta kinh hãi.

Minh Nhạc lập tức dồn hết tập trung lắng nghe, hôm nay nàng đến đây, kì thật trước nhất là muốn nghe phản ứng của Bành Tử Sở sau khi nghe được tin tức này.

Lặng im. Yên ắng.

Lặng im hoàn toàn vượt qua phạm vi dự đoán của nàng!

"Hầu gia, người làm sao vậy?" Sau một hồi lâu lại nghe thấy giọng nói thẹn thùng vô cùng nhỏ của Dịch Minh Thanh: "Thanh Nhi hoài đứa bé của người, người không vui hay sao?"

Tiếng ván giường đã im lặng thật lâu rốt cuộc nhẹ nhàng vang lên lần nữa, tiếp theo ba chữ lãnh miệt mà kiên quyết của nam nhân kia xuyên thấu qua vách tường bay đến....

"Tìm cách bỏ!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện