Lan Hương cư.
"Mẫu thân, sao ca ca còn chưa tới nữa?" Dịch Minh Chân ngồi trên ghế tay nắm chặt khăn nhỏ, lo sợ bất an, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía cửa lầu các.
Tiêu thị ngồi ghế bên cạnh bình tĩnh cúi đầu uống trà, vừa định đưa tay gọi Ngụy ma ma ra ngoài xem thế nào thì dưới lầu bỗng truyền đến tiếng bước chân của nha đầu Xuân Đào cùng tiếng nói: "Mời Thế tử gia lên lầu, phu nhân và Tứ tiểu thư đang chờ thế tử!"
Mẫu nữ nghe tiếng cùng nhìn sang, không bao lâu đã thấy Ngụy ma ma đưa tay vén rèm lên, Dịch Minh Phong chầm chậm bước tới.
Dịch Minh Chân thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, theo bản năng sợ hãi, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên.
"Mẫu thân!" Dịch Minh Phong tiêu sái bước đến thi lễ với Tiêu thị, Xuân Trúc mang nước trà lên xong cũng tự biết thức thời lui ra ngoài.
Đợi bọn hạ nhân lần lượt đi hết, Dịch Minh Phong đột nhiên trở mặt thấp giọng quát: "Quỳ xuống!"
Dịch Minh Chân hoàn toàn không phản ứng kịp, vội hốt hoảng theo bản năng quỳ xuống.
Tính cách Dịch Minh Phong vốn luôn ổn trọng, không lộ ra vui buồn, Dịch Minh Chân bị hắn dọa không nhẹ, nước mắt vội tuôn ra dưới mi, nàng cắn răng nói: "Ca ca, muội chỉ là không cam lòng...."
"Muội có gì mà không cam lòng?" Dịch Minh Phong mắt lạnh thấu xương cắt ngang lời nàng, tùy ý ngồi vào ghế bên cạnh phía trên: "Có vị trí chính thê của Bành Tử Sở, Bình Dương Hầu phu nhân danh chính ngôn thuận tương lai, muội không thiếu một chút vinh quang nào, vậy mà còn ganh ghét tị nạnh với nha đầu kia cái gì nữa? Ngu xuẩn!"
Dịch Minh Chân không phục gông cổ cãi lại, tức giận nói: "Nhưng muội vẫn sợ hãi, trong lòng Bành Tử Sở chỉ luôn có con tiểu tiện nhân kia, nay nàng ta còn sắp sinh hạ hài tử nữa. Nếu để bọn họ lại bên người, muội không cách nào yên tâm được!"
"Một hài tử thứ xuất mà thôi, có thể làm ra được chuyện gì?" Dịch Minh Phong cười lạnh một tiếng không cho là đúng, khi nói chuyện còn ghé mắt qua liếc Tiêu thị một cái: "Con nhớ lúc con còn nhỏ, mẫu thân người luôn dạy con là nếu không nhịn được việc nhỏ thì sẽ làm loạn tới việc lớn, nhưng sao lúc này người cũng thiếu kiên nhẫn theo muội muội như vậy?"
"Mẫu thân vốn đã cân nhắc qua chuyện này rồi, nếu người khác thì thôi được, nhưng Tử Sở với Ngũ nha đầu dù sao cũng có tình ý là thanh mai trúc mã với nhau, bây giờ để thứ trưởng tử sinh ra dưới gối nàng, ta cũng lo!" Tiêu thị cúi đầu uống một ngụm trà, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo nói: "Nói đến cùng thì cũng là do ta không suy xét cẩn thận, không ngờ lão thái thái lại đột nhiên cắn mãi không buông như vậy, nhưng nếu chuyện đã xảy ra rồi thì con cũng nên nghĩ cách bình ổn bà ta lại giúp muội muội của con đi."
"Quên đi, để hài tử kia sống sót đúng là một tai họa ngầm, xử lí sạch sẽ nó thì sau này mới có thể bớt lo được chút." Dịch Minh Phong vẻ mặt không đổi, lúc nói chuyện cũng nhẹ thở dài một cái: "Chỗ tổ mẫu thì không sao đâu, điều khiến con lo lắng, ngược lại là chỗ Bành Tử Sở kia...."
Trong ấn tượng của Dịch Minh Tước, đại ca của nàng chính là một nhân vật rất giỏi bày mưu tính kế không gì không làm được, lúc này thấy hắn thở dài, nàng không khỏi cảm thấy kinh hãi, nghi ngờ nói: "Kỳ thật trong chuyện này cũng có phu quân tham gia, hắn..."
"Muội câm miệng!" Dịch Minh Phong quét mắt lạnh qua, Dịch Minh Chân run lên một cái lập tức im lặng.
Dịch Minh Phong chuyển mắt nhìn sang Tiêu thị: "Con rất hiểu tính cách Bành Tử Sở, hắn không phải là người dễ đối phó. Không nói tới việc bắt hắn dứt bỏ tình cảm cá nhân dành cho nha đầu bên đại phòng kia, bây giờ là do phụ thân đồng ý cho hắn lợi ích hắn mới chịu phối hợp diễn với chúng ta, nhưng đợi khi cánh của hắn cứng cáp rồi, mẫu thân cam đoan Bành Tử Sở sẽ quên chuyện này đi sao?"
Tuy Bành Tử Sở là một công tử hầu môn quen sống trong an nhàn sung sướng, nhưng hắn làm việc rất quả quyết bá đạo, tuyệt không phải là vật trong ao. Lúc trước Tiêu thị cũng là vì coi trọng cách làm người như thế của hắn mới không tiếc hết thảy đi mưu tính vạch ra được cửa hôn sự này cho Dịch Minh Chân. Lần này ra hiểm chiêu trừ bỏ Dịch Minh Lan đã giúp Dịch Minh Chân củng cố địa vị, nhớ đến lúc đấy nàng chỉ vì cái lợi trước mắt mà quên mất vài cô nhi vô chủ mà đại phòng
để lại, thậm chí còn bỏ qua một điểm: bản thân Bành Tử Sở cũng là một chướng ngại không lớn không nhỏ.
Tiêu thị cứng họng, lúc này mới đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
"Phong Nhi...." Lòng bàn tay Tiêu thị tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, buông bát trà xuống cắn răng nói với Dịch Minh Phong: "Bây giờ chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, con nhất định phải nghĩ ra vài mưu kế giúp đỡ muội muội con."
"Thôi, mọi chuyện chờ con gặp Bành Tử Sở rồi nói sau." Dịch Minh Phong vẻ mặt nghiêm trọng khoát tay, nói xong hắn lại chuyển mắt lạnh nhìn về phía Dịch Minh Tước, cảnh cáo: "Ta vừa nhận được tin buổi chiều hôm nay phụ tử Bình Dương Hầu sẽ hồi kinh, muội cũng đừng ở lại qua đêm, chạy nhanh về đi. Dù có lo lắng Bành Tử Sở bên kia không ổn đi nữa, tốt xấu gì cũng nên cho bà bà của muội được ngậm một viên thuốc an thần, để giữ vững lập trường của bà ta."
Dịch Minh Chân rất sợ thân ca ca mặt lạnh dạng thần của nàng, vừa nghe liền gật đầu như giã tỏi, chống người từ dưới đất đứng lên.
Tâm phúc của Tiêu thị là Ngụy ma ma ở gian ngoài vén rèm lên, Dịch Minh Chân bước ra ngoài được hai bước bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, chợt ngừng chân lại, quay đầu lo lắng nói: "Ca ca, còn bên chỗ Dịch Minh Nhạc... nàng ta nhìn thấy hết cảnh muội xử lí Dịch Minh Lan lúc ấy, liệu có thể nào..."
Nghe thấy vị muội muội Dịch Minh Chân không có đầu óc lại luôn đắc ý vênh váo hỏi, Dịch Minh Phong cơ hồ chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái. Dịch Minh Chân thấy thế lập tức không dám hé răng nữa, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Đợi nàng ta đi mất Tiêu thị mới cau mày thở dài nói: "Con chỉ có một muội muội ruột thịt là nàng thôi, sao lại không thể dung túng cho nàng được một chút chứ?"
"Bây giờ không phải là lúc lo lắng cho nàng đâu!" Dịch Minh Phong cúi đầu nhấp trà không trả lời câu hỏi của Tiêu thị, nhưng dừng một chút lại mở miệng nói tiếp: "Con vừa đi qua Trúc Ý hiến bên kia xem, e là nha đầu kia đã tỉnh, mẫu thân người phải có chuẩn bị trong lòng đi!"
Tiêu thị nghe vậy chợt biến sắc, trên tay lơi là một chút liền nghe thấy tiếng đổ vỡ thanh thúy, tách trà trong tay tan tành trên đất. Sau đó Tiêu thị vọt người đứng lên, cố gắng đè tiếng nói đang đầy hoảng sợ xuống: "Vậy những chuyện năm đó...."
"Mẫu thân, tổ mẫu vẫn đang tức giận!" Dịch Minh Phong lớn tiếng nói áp đi, ý cảnh cáo trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Dịch Minh Phong rất rõ thủ đoạn của Tiêu thị. Biết được Dịch Minh Nhạc đã tỉnh, bước tiếp theo nàng sẽ làm tất nhiên chính là phải diệt cỏ tận gốc để không lưu lại hậu hoạn về sau, nhưng mà lão phu nhân vốn rất thiên vị với đại phòng, thời điểm bây giờ quả thật không nên đi kích vào điểm mấu chốt của bà nữa.
Tiêu thị hiểu được điều đó nhưng lòng vẫn không yên, lần nữa đần độn ngồi lại lên ghế: "Không được, trở về ta phải đi xem thử!"
Dịch Minh Phong nâng tay ngăn lại, ánh mắt lạnh lẽo: "Mẫu thân người đi xem thử thôi là được rồi, đừng nhúng tay vào chuyện này, con sẽ xem rồi xử lí. Còn đại tỷ bên kia, tốt nhất là mẫu thân tìm cơ hội nào đó báo cho tỷ ấy một tiếng đi, có đại tỷ giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Nhi tử hoàn toàn không yếu đuối vô năng như trượng phu, nó chính là kiêu ngạo bấy lâu nay của nàng.
"Được, trở về ta sẽ cho người truyền thư vào cung." Tiêu thị vui mừng gật gật đầu với Dịch Minh Phong, hai mẫu tử nói chuyện phiếm hai câu nữa Dịch Minh Phong liền đứng dậy cáo từ trở về Lan Đình các của mình chuần bị lễ vật đưa sang cho lão phu nhân.