Trong tiếng pháo, năm mới đã đến.
Thành phố C mùa đông mỗi năm đều có tuyết rơi, đây là lúc bọn nhỏ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhất.
Bên ngoài trời tuyết trắng xóa che lấp trời đất, năm trước Trần Hổ bị đánh một trận, cha cậu ta là người nóng tính, nhìn thấy bài thi của cậu ta liền ấn xuống đánh.
Trần Hổ thi được năm mươi điểm, đứng thứ nhất từ dưới lên trêи trong lớp bọn họ.
Tiếng kêu giống như bị chọc tiết lợn của cậu ta thiếu chút nữa bị cả khu phố nghe thấy, Triệu Chi Lan lắc đầu, có chút buồn cười: “Giọng của thằng bé này có lực xuyên thấu cũng quá mạnh mẽ rồi.”
Năm mới thành kim bài miễn tử(*) của Trần Hổ, cậu ta bị trừ tiền mừng tuổi, nhưng may mà người cha nóng tính của cậu ta không mắng nữa.
* Kim bài miễn tử: Lệnh bài miễn tội chết.
Trần Hổ dẫn theo đám trẻ con ở tiểu khu đi ra ngoài chơi, phía sau có tầm sáu bảy cậu bé. Trong đó còn có hai cậu bé lớn hơn cậu ta hai tuổi, chỉ là không bụ bẫm rắn chắc bằng cậu ta.
Lý Đạt nói: “Chúng ta đi tìm Mẫn Mẫn đi.”
Trần Hổ nghĩ nghĩ: “Bắt chim bắn pháo, không chơi với con gái.” Nhưng mà lại nhớ đến bộ dáng Phương Mẫn Quân xinh đẹp cao quý, lại đồng ý, “Được rồi, chúng ta đi tìm cậu ấy.”
Tất cả bé trai trong tiểu khu kiểu cũ đều ở đây, ngoại trừ Bùi Xuyên. Nhà cửa chỗ này đã rất cũ, nhưng vẫn có điểm đặc sắc, không khác một khu đại viện là mấy, nhưng mà tầng lầu nhiều hơn chút.
Tường phía nam vào mùa hè sẽ có dây thường xuân bò đầy, hiện tại chỗ đó kết một tầng băng.
Bọn họ tìm người đặc biệt dễ dàng, đứng ở bên dưới gọi là được: “Phương Mẫn Quân ——”
Giọng nói vang lên hết đợt này đến đợt khác, gọi Phương Mẫn Quân rồi, Trần Hổ lại nghĩ tới hôm trước mình ăn táo của Bối Dao. Vì thế lại bảo mọi người tiếp tục gọi: “Bối Dao ——”
Tiếng nói thanh thuý non nớt làm cả tiểu khu đều nghe thấy.
Bùi Xuyên ở căn nhà đối diện đang làm sủi cảo với Tưởng Văn Quyên, ngay từ đầu Tưởng Văn Quyên chỉ muốn để anh có thứ để chơi. Bởi vì mấy bài tập nghỉ đông kia của Học Tiền Ban Bùi Xuyên hai ngày đã làm xong, bọn nhỏ cũng sẽ không chủ động dẫn theo “trói buộc” đi chơi, Tưởng Văn Quyên chua xót, chỉ có thể dành chút thời gian chơi với con mình.
Nhưng mà Bùi Xuyên rũ mắt, ngón tay tái nhợt cuốn nếp uốn của miếng sủi cảo, ra dáng ra hình. Anh luôn luôn như vậy, học cái gì cũng rất nhanh.
Trong lòng Tưởng Văn Quyên càng thêm khó chịu, tối hôm Bùi Xuyên cầm bài thi về nhà, Tưởng Văn Quyên ở trong chăn buồn khóc đến nửa đêm. Bùi Xuyên là người duy nhất được một trăm điểm trong lớp. Con trai của mình thông minh ưu tú như vậy, lại bị tước đoạt hai chân, đời này đã bị huỷ đến hơn nửa.
Bùi Xuyên đang nghiêm túc gói sủi cảo, nghe thấy dưới lầu gọi Bối Dao, sủi cảo trêи tay bị niết rách vỏ ngoài.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhàn nhạt nhìn nó, đem chỗ rách kia sửa lại.
Tưởng Văn Quyên vẫn luôn quan sát anh, lập tức liền phát hiện. Không có bạn nhỏ nào sẽ chủ động tìm Bùi Xuyên chơi. Trẻ con như cánh chim nhẹ nhàng, không đẩy được Bùi Xuyên, cũng sẽ không có ai muốn đẩy xe lăn cho Bùi Xuyên.
Tưởng Văn Quyên sợ trong lòng con trai mình khó chịu: “Không gói sủi cảo nữa, mẹ dẫn con ra ngoài chơi được không?”
Bùi Xuyên mấp máy môi, anh muốn từ chối, nhưng mà cuối cùng lại không nói gì. Năm nay anh mới năm tuổi, anh vẫn còn ôm sự chờ mong và hy vọng với thế giới này, anh cũng muốn ra ngoài xem tuyết.
Tưởng Văn Quyên rửa tay, đẩy Bùi Xuyên đi ra ngoài.
Đi thêm một trăm mét về phía Bắc, có một quán trà, mùi trà thơm lượn lờ, sẽ có người ở chỗ này chơi mạt chược.
Không phải Tưởng Văn Quyên muốn chơi mạt chược, mà chỉ muốn đẩy Bùi Xuyên đi xem náo nhiệt, bọn nhỏ cũng sẽ chơi ở xung quanh đây.
Trêи cây bách cao lớn đọng đầy tuyết, dưới tàng cây là tiếng vui đùa của bọn nhỏ.
Xe lăn của Bùi Xuyên đặt ở một bên, bên trong quán trà có người gọi: “Bác sĩ Tưởng tới đây chơi à?” Ánh mắt vài người nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Bùi Xuyên, cũng sẽ có mấy người thương tiếc mà gọi một tiếng Tiểu Xuyên.
“Đúng vậy, mọi người cứ chơi đi, tôi chỉ nhìn xem chút thôi.”
Ánh mắt Bùi Xuyên lướt qua cây bách thụ, dừng lại trêи người cô bé đang bị che mắt.
Bối Dao mặc áo bông đỏ của mình, hai tay nhỏ che kín mắt, Trần Hổ đang kéo Phương Mẫn Quân cong lưng đi trốn ở trong một cái hẻm nhỏ. Tiếng nói trong trẻo của cô bé nói: “3, 2, 1…… Tớ sẽ đi các cậu!”
Cô cười thả tay xuống, ánh mắt đầu tiên lại đối diện với ánh mắt của cậu bé đang ngồi trêи xe lăn.
Anh chủ động dời ánh mắt đi nơi khác.
Đôi mắt Bối Dao sáng rực lên, cô vẫn chưa hiểu được bí mật nhỏ trong quyển vở mà cô giấu kỹ là gì, nhưng cũng không gây trở ngại cô muốn thân cận hơn với Bùi Xuyên. Cô muốn nói chuyện với Bùi Xuyên, nhưng mà cả học kỳ Bùi Xuyên đều không quan tâm cô. Huống hồ bây giờ đang chơi trốn tìm, cô đành phải nâng chân nhỏ đi tìm nhóm Trần Hổ trước.
Trần Hổ cũng thật tinh quái dẫn mọi người trốn vào kho hàng trong quán trà, nơi đó chất đầy túi ni lông.
Bọn nhỏ ngồi xổm ở bên trong khiến Bối Dao tìm khắp nơi mà cũng không thấy.
Khi còn nhỏ cô tính cô thật tốt, tìm một vòng xung quanh, mệt đến thở hồng hộc, rèm vải cùng bụi cỏ đều bị cô vén lên tìm, nhưng bên trong cái gì cũng không thấy.
Bùi Xuyên lạnh nhạt nhìn.
Tuyết trêи cây bách rơi xuống rào rào, rơi xuống cả khuôn mặt của cô.
Tuyết lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp trêи má cô tan ra, hóa thành nước chảy xuống. Cô chật vật trốn đi, đôi mắt hạnh giống như đang khóc vì bị bắt nạt.
Ngón tay Bùi Xuyên nắm chặt xe lăn, một lúc sau chờ Bối Dao trêи đường đi qua chỗ anh, thấp giọng nói: “Kho hàng.”
Giọng nói rất nhẹ, giống như chôn lâu trong tuyết lạnh nên mất tiếng, lại mang theo chút đông cứng.
Bối Dao ngơ ngác quay đầu lại nhìn anh, anh lạnh mặt, tựa hồ anh cái gì cũng chưa từng nói.
Cô xoay người đi vào kho hàng, tay nhỏ đẩy túi ni lông ra, quả nhiên thấy một đám trẻ con đang ngồi xổm bên trong đó.
Trần Hổ đối diện với khuôn mặt cười khanh khách của tiểu Bối Dao, nháy mắt ngốc, sau đó lập tức rống to: “Bối Dao, chắc chắn là cậu đã nhìn lén!”
“Tớ không có nhìn lén.”
“Tớ mới không tin, cậu chơi xấu!”
Mập mạp giống như một quả pháo, vẫn là Lý Đạt nhìn đôi mắt ngây thơ của Bối Dao, lên tiếng nói: “Cậu thấy ai trước?”
Ánh mắt Bùi Xuyên xuyên qua cánh cửa đang mở của kho hàng nhìn qua.
Bối Dao nhìn tiểu bụ bẫm mắt ủy khuất muốn chết, cậu ta giống như sắp khóc. Cô mềm mại nói: “Tớ ai cũng đều không có thấy.”
Cô nghĩ thầm, cô là chị gái nhỏ có ký ức đến năm lớp ba, không thể bắt nạt bạn nhỏ.
Cô che lại đôi mắt của mình: “Các cậu trốn đi.”
Trần Hổ nhẹ nhàng thở ra, nhanh như chớp chạy, Phương Mẫn Quân cũng chạy nhanh đuổi kịp, bọn nhỏ loạn thất bát tao tản ra trốn.
Bùi Xuyên mím chặt môi, trong lòng cực kỳ khó chịu, là anh nhiều chuyện.
Bọn họ vốn dĩ không muốn anh chơi cùng, anh thật