Ngày hôm sau Cao Quỳnh dùng ánh mắt đăm đăm nhìn tiểu biệt trang mà đi về phía trước, Vu Thượng Huyền cười đến tự phụ lại ưu nhã: “Buổi sáng tốt lành.”
Cao Quỳnh cắn răng, bắp chân đều run rẩy: “Tôi ở trong rừng bất lão quỳ một đêm, anh thế nhưng chẳng thèm cầu tình?”
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Cô thế nhưng còn yêu cầu tôi cầu tình cho cô hả? Tôi tưởng cô đã tính toán đi quỳ mấy ngày mấy đêm rồi chứ? Tôi sợ quấy rầy nhã hứng của cô.”
Mặt Cao Quỳnh đen như than.
Vu Thượng Huyền cười hắc hắc: “Không phải cô vẫn lành lặn sao? Về sau đừng đi tìm chết nữa là được.”
Cao Quỳnh nắm tay: “Anh cho rằng tôi sẽ vứt bỏ Satan sao? Không bao giờ, tiểu yêu nữ kia sớm muộn gì cũng thua trong tay lão nương. Nếu cô ta là gián điệp thì tôi không tin cô ta sẽ không lộ đuôi cáo.”
Vu Thượng Huyền cười gật gật đầu.
Theo lý thuyết, vào ngày giỗ Bối Dao mỗi năm, Satan sẽ chỉ ở tiểu biệt trang này nghỉ ngơi ba ngày. Rốt cuộc bên ngoài còn một đống việc lớn phải giải quyết, ở trên đảo nhỏ nhiều rất bất tiện.
Hắn ở bên ngoài và trên đảo nhỏ này giống như hai người. Ra bên ngoài hắn lập tức hỉ nộ vô thường lại thô bạo. Tuy nói thế này không phúc hậu nhưng mỗi năm vào ngày giỗ của Bối Dao, Cao Quỳnh đều có loại khoái cảm như được đến đảo nhỏ nghỉ phép.
Cao Quỳnh: “Hôm nay là ngày thứ tư, Satan sẽ trở về sao?”
Vu Thượng Huyền lắc đầu: “Tôi đâu biết, dựa theo lệ thường thì sẽ rời đi.”
Cao Quỳnh lo lắng sốt ruột, lần này cô ta không dám mạnh mẽ làm gì, chỉ không xác định nói: “Hắn sẽ không vì đồ giả này mà ở lại trên đảo lâu hơn chứ?” Ở lại đây lâu sẽ dễ bại lộ hành tung, mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Vu Thượng Huyền còn không mở miệng thì cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra. A Tả đẩy Bùi Xuyên ra mà hắn thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị rời đi.”
Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền liếc nhau ngẩn người, ngay sau đó Cao Quỳnh thở nhẹ, cuối cùng Satan cũng chịu rời đi.
Bùi Xuyên nói: “Gọi tiểu Trịnh đến đây.”
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hàm hậu mập mạp chạy tới. Tiểu Trịnh vốn là một quan viên nhận tham ô, sau này bị cấy vãng sinh vào thì đến quản lý hòn đảo nhỏ này. Người này khéo đưa đẩy, làm việc rất biết nhìn mặt. Bởi vì có vãng sinh nên ông ta lại càng trung thành. Tiểu Trịnh cung kính nói: “Satan, ngài có việc gì cần dặn dò sao?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt mở miệng: “Vị tiểu thư trên đảo này ông phải chăm sóc cho tốt, cô ấy muốn gì cũng phải đáp ứng, nếu cô ấy muốn đi đến chỗ mộ địa thì không được ngăn cản.”
Vì đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ biểu tình của Bùi Xuyên. Cao Quỳnh ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc phản ứng lại thì cô ta suýt nữa vui đến điên lên. Satan thế nhưng không tính toán mang theo kẻ giả mạo kia, hắn không cần thứ đồ giả kia!
Ha ha ha thật đáng mừng. Cô ta chịu chút khổ cũng đáng giá, tiểu yêu tinh kia cũng chỉ có thể khiến Satan nhất thời thương tiếc, nhưng lúc Satan rời đi không phải vẫn mang theo cô ta và Vu Thượng Huyền sao!
Cao Quỳnh áp xuống xúc động muốn cười, nhưng vì quá mức sung sướng nên khóe miệng có chút co giật.
Biểu tình của Vu Thượng Huyền lại có chút không nắm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi theo Bùi Xuyên đến rìa đảo.
Người đàn ông trên xe lăn trước sau đều cực kỳ bình tĩnh. A Tả đẩy Bùi Xuyên, còn hắn thì mở máy tính kiểm tra email.
Vu Thượng Huyền theo Bùi Xuyên gần mười năm, từ khi hắn còn thiếu niên đến bây giờ, cũng cơ hồ chứng kiến hơn nửa đời Bùi Xuyên. Gió trên đảo ấm áp, mà Vu Thượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới có một năm lúc căn cơ của “Vãng sinh” vẫn chưa ổn định, bọn họ cấy chíp sơ cấp vào một đám người đến tìm Bối Dao.
Chip vừa vào cơ thể thì lập tức khởi động chương trình tự trừng phạt. Có người cứ thế tự móc mắt mình, có kẻ giết đồng bạn, khắp nơi đều là máu.
Mặc kệ nghiệm thi thế nào thì những kẻ đã chết này cũng sẽ chẳng có gì liên quan đến Bùi Xuyên. Lúc đó Vu Thượng Huyền vốn đang cười hắc hắc, thưởng thức uy lực mà con chíp mang tới, không nghĩ vừa ngẩng đầu đã thấy Bối Dao sắc mặt tái nhợt đứng cạnh cửa. Vu Thượng Huyền có thể thấy Bối Dao thì Satan tự nhiên cũng thấy.
Sau đó không bao lâu, loại chíp kia mang đến tai họa ngầm khiến Satan rơi vào tình cảnh không xong.
Bọn họ bị bắt đổi nơi mới, sáng sớm hôm đó Satan thỉnh cầu Bối Dao đi cùng bọn họ nhưng cô lại cự tuyệt. Đã nhiều năm rồi mà Vu Thượng Huyền vẫn khó có thể quên được biểu tình của Satan ngày hôm đó.
Hắn nhìn Bối Dao, ánh mắt hèn mọn mà khẩn cầu: “Em đi theo anh, anh cầu xin em đó. Về sau … Anh vĩnh viễn sẽ không dùng loại chíp kia nữa, anh đảm bảo.”
Nhưng năm ấy Bối Dao tiểu thư vẫn một mực không đi cùng hắn. Đương nhiên, cuối cùng Satan cũng không đi.
Sau đó Vu Thượng Huyền cũng không xác định nếu Bối Dao không chết đi thì có ngày sẽ hại chết Satan hay không? Hoặc cô ta sẽ sợ bọn họ ngày nào đó tàn nhẫn lên, khiến thế giới bạo loạn.
Rốt cuộc cô ta đã nhiều lần cự tuyệt Satan. Có đôi khi hoa trên núi Nam Sơn nở đầy khắp núi, nở đến rực rỡ, Satan mời cô ta đi ra ngoài một chút nhưng cô ta vẫn cự tuyệt. Ánh mắt Satan ảm đạm, tươi cười lại vẫn ôn hòa.
Vu Thượng Huyền nghĩ thầm, nếu hiện tại người trên đảo này chính là Bối Dao, vậy Satan không mời cô ấy đi theo, chính là vì nghĩ cô ấy cũng sẽ không rời đi sao? Một lần hẹn hò, đi ngắm cảnh mà cô ta cũng chưa từng đồng ý đi với hắn, vậy làm sao chịu đi cùng hắn đến thế giới hỗn loạn kia chứ?
Gió biển dần dần lớn hơn. Váy của Cao Quỳnh bị thổi đến tung bay, nhưng tâm tình của cô ta lại rất tốt. Bọn họ rời đi lần này, lúc trở về sẽ là tháng sáu năm sau. Khi đó Satan đã sớm quên mất hàng giả kia.
Bùi Xuyên lên thuyền trước, ngón tay dừng một chút trên máy tính rồi gọi: “Tiểu Trịnh.”
Người đàn ông kia vội vàng lên tiếng.
“Nếu có một ngày cô ấy quay về nhà thì ông nói với tôi một tiếng.”
Tuy tiểu Trịnh không hiểu về nhà là sao, vị tiểu thư kia sao có thể tự mình về nhà, nhưng ông ta vẫn tuân lệnh đáp: “Vâng.”
Bùi Xuyên nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, nhớ tới cô gái tối qua thì nhẹ nhàng thở dài. Có một số việc hắn không cần hỏi, cho dù đi theo hắn hay ở lại thì cũng có gì để hỏi đâu. Để cô lại thì cô mới có thể về nhà.
Thế giới bên ngoài lộn xộn, ít nhất trên đảo này cô sẽ được khỏe mạnh. Nhân duyên của bọn họ mỏng, nếu có một ngày cô rời đi thì nội tâm bình tĩnh tịch mịch nhiều năm của hắn cũng chỉ nhiều thêm chút buồn bã mất mát mà thôi.
*
Buổi tối Bối Dao không ngủ được nên buổi sáng cô ngủ dậy hơi muộn. Cô nhớ tới cảnh trong mơ tối qua, biểu tình có chút vi diệu.
Cô đã thấy một Bối Dao khác trong thế giới kia, người đó vẫn đi học, ngày hôm sau đi thăm Bùi Xuyên. Giống như việc cô rời đi cũng không khiến thế giới kia có chút thay đổi gì. Cái loại cảm giác này quá mức chân thật khiến cô cảm thấy mình đến đây chỉ vì chấp niệm quá lớn của Satan. Cô chỉ là một sai lầm của thời không, nhưng cũng là lễ vật cho một Satan đã cô đơn 27 năm.
Bối Dao không nghĩ được quá nhiều, cô chỉ duỗi cái eo lười, rửa mặt, sau đó dụi mắt đi xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhưng tiểu biệt trang an tĩnh đến kỳ lạ. Bối Dao hỏi má Trương đang rót sữa bò cho mình: “Xin lỗi vì đã dậy muộn, Satan đâu?”
Má Trương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay đã là thứ tư, là ngày Satan rời khỏi đảo, tiểu thư không biết sao?”
Bối Dao suýt nữa bị sặc sữa bò: “Anh ấy đi rồi sao?”
Má Trương đáp: “Đi rồi.”
Đầu cô ong một tiếng, đứng dậy chạy vội ra ngoài. Má Trương gọi cô ở phía sau: “Tiểu thư, ngài không ăn bữa sáng sao?”
Ăn bữa sáng gì nữa, người kia đã vứt bỏ cô rồi kìa. Thật là đáng giận, người ta đi rồi, đến lễ vật là cô hắn cũng bỏ lại sao? Tình hình trên đảo được bảo vệ rất khá, Satan đã ra lệnh không được đi xe ô tô ở đây để bảo vệ môi trường vì thế chỉ có mấy chiếc xe đạp ở bên đường để làm công vụ khẩn cấp.
Bối Dao lên xe đạp, bảo tiêu bên cạnh muốn nói lại thôi, không dám ngăn cản, cuối cùng tùy ý để cô đạp xe đi.
Khí hậu trên đảo thật hợp lòng người, cho dù là tháng 6 thì gió biển cũng thật ôn nhu. Tới trước bờ cát, Bối Dao nhìn thấy một du thuyền ở xa đang sắp rời đi. Cô nhảy xuống xe đạp, lướt qua bờ cát chạy tới. Dưới chân là cát mềm như bông, vừa giẫm vào thì cát đã cui vào trong giày.
Bối Dao cởi giày, chạy bằng chân trần ra biển. Bởi vì chạy trên cát nên cô không chạy nhanh được, trông như một con thỏ đang nhảy nhót.
Người đầu tiên ở trên du thuyền nhìn thấy cô là Cao Quỳnh. cô ta đang bưng ly rượu vang thì thấy thiếu nữ đang chạy trên bờ cát, buột miệng nói: “Mẹ ơi!”
Tiểu yêu tinh kia sắp đuổi tới rồi!
Đúng lúc này du thuyền rời đi. Cao Quỳnh nhìn thiếu nữ bắc tay làm loa, gọi: “Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!”
Nghĩ nghĩ một chút cô lại nôn nóng gọi: “Satan!”
Trong lòng Cao Quỳnh chửi vạn lần! Tuy cô ta cảm thấy may mắn là Satan không mang theo tiểu yêu tinh này nhưng vạn nhất hắn vừa thấy thứ này liền tro tàn bùng cháy, đổi chủ ý thì làm sao bây giờ?
Cao Quỳnh thật cẩn thận nhìn Satan đang nói chuyện video trong phòng, sau đó đưa chân đóng cửa phòng Satan lại.
Sau đó cô ta chống nạnh nhìn tiểu yêu tinh. Kêu đi, du thuyền rất chắc chắn, cô có kêu rách họng thì Satan cũng sẽ không để ý đến cô.
Bối Dao nhìn du thuyền càng ngày càng xa, cô tất nhiên cũng thấy cô gái đang đắc ý giơ ly về phía cô trên du thuyền. Cô gấp đến độ vẫy thẳng tay: “Cao Quỳnh tiểu thư, các người mau dừng lại.”
Cao Quỳnh cười tủm tỉm mà nghĩ, còn lâu! Đầu óc lão nương chưa bị ngấm nước.
Bối Dao đã hét đến rát cổ, cô ngã ngồi trên nền cát mềm, vừa tủi thân vừa tức giận. Từ biệt trang chạy đến đây, cô vừa mệt vừa tức.
Tâm tình cả Cao Quỳnh lại tốt đến mức muốn hát vang, cô ta không khách khí mà nâng ly lên với con nhóc kia, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Satan.
Cao Quỳnh suýt nữa bị dọa tè ra quần, “S, Satan.”
Bùi Xuyên nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
Cao Quỳnh: “……” Báo ứng sao mà đến nhanh thế.
Trên thực tế, Bùi Xuyên cũng hoàn toàn không cần hỏi cô ta. Tâm tư hắn cẩn thận sắc bén, chuyện Cao Quỳnh đóng cửa tuy không phải chuyện to tát gì nhưng mấy năm nay hắn đã quen để ý từng chút gió thổi cỏ lay. Hắn nghiêng đầu sang một bên, lập tức thấy cô gái nhỏ đáng thương vô cùng ngồi ở bên bờ biển.
Thấy Bùi Xuyên đi ra, Bối Dao lại lên tinh thần, cô hướng hắn vẫy tay: “Bùi Xuyên!”
Cao Quỳnh cắn răng một cái: “Ha ha ha, Satan, du thuyền đã đi rồi, tôi nghĩ cô ta chỉ muốn tạm biệt anh thôi.”
Bùi Xuyên trầm mặc rồi nói: “Dừng thuyền, quay lại.”
Cao Quỳnh cắn răng, ở trong lòng mắng chết tiểu yêu tinh kia.
Mệnh lệnh của lão đại chính là lớn nhất, con thuyền nhanh chóng trở về. A Tả đẩy Bùi Xuyên xuống du thuyền. Bùi Xuyên rũ mắt, thiếu nữ trên bờ cát vẫn đang thở hổn hển, hắn vươn tay kéo cô lên: “Làm sao vậy?”
Ngón chân trắng nõn, béo béo của cô cuộn lại: “Anh phải đi sao?”
“Đúng vậy.”
Bối Dao chỉ chỉ chính mình: “Em thì sao?” cô cảm thấy tủi thân khôn kể, em còn ở đây mà, anh sao nói đi là đi?
Bùi Xuyên ôn hòa cười cười: “Em còn phải về nhà.”
Mắt hạnh của cô trợn lên, nhớ tới việc mình nhảy tới nhảy lui trên phần mộ kia muốn trở về thì có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh cũng đã xuống thuyền. Bối Dao cũng không tiện giải thích giấc mộng kia. Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, làm nũng mà cầm lấy tay Bùi Xuyên: “Em muốn đi theo anh.”
Nước biển và bầu trời đều màu xanh, hai thứ đó như hòa làm một. Trên trời còn có từng đám mây trắng, giống kẹo bông mềm mụp.
Bùi Xuyên ngẩn ra, lòng bàn tay hắn tự nhiên có thêm một bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm. Cảm giác lần này so với lần trước còn chân thật hơn. Bàn tay nhu nhược không xương, giống như mùa đông năm ấy cô băng bó cho hắn.
Cô có chút ngượng ngùng, mấy ngày trước mới nói mình phải về nhà, còn nói hắn bảo trọng, hôm nay cô lại da mặt dày muốn đi theo hắn.
Cô nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, trông mong mà nhìn hắn.
Bùi Xuyên dừng một chút nói: “Được.”
Cao Quỳnh ở một bên nhìn thấy thì mắt sắp lồi ra. Cô ta nhìn hai người tay nắm tay, Satan tựa hồ còn hơi siết tay lại khiến Cao Quỳnh muốn ngất.
Tiểu yêu tinh a a a a a, tiểu tiện nhân! Thế nhưng cô ta lại giở trò này! Cô ta nhìn móng vuốt của mình, hận không thể giật tay tiểu yêu tinh kia ra, rồi nhét tay mình vào tay hắn.
Nhưng mà Cao Quỳnh cũng hiểu, nếu cô ta dám làm thế thì lần này hình phạt sẽ là cô ta phải quỳ mãi trên đảo này.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, màn kế tiếp mới khiến Cao Quỳnh hộc máu.
Theo lý thuyết, một cô gái chạy từ biệt trang đến