Tháng chín, cô đã chính thức bước vào lớp 11. Các bạn học trở về trường cũng rất vui vẻ. Một năm qua đi, vào lớp 11 này mọi thứ càng thêm náo nhiệt.
Tam Trung quy định ngày báo danh sẽ có tiết tự học buổi tối hôm đó, còn Lục Trung quản lý rời rạc hơn một chút, ngày hôm sau mới chính thức đi học.
Ngày đó Bối Dao cũng không đến trễ, nhưng tâm tình thì vẫn rối bời. Cuốn nhật ký phủ đầy bụi bặm kia khiến cô sinh ra nhút nhát. Nhưng vừa nhắm mắt lại cô đã nhớ rõ mồn một từng chữ. Có điều không có một người nào cam tâm bị một cuốn nhật ký và ký ức xa lạ nhiều lên mỗi năm trói buộc, khiến bản thân sợ hãi.
Cho nên cô không can thiệp vào sự trưởng thành của chính mình và Bùi Xuyên, cũng không ý thức được tình cảm của hắn.
Tháng 8 năm nay Bối Dao mới tròn mười sáu tuổi. Cô ít hơn một tuổi so với bạn bè trong lớp. Cô chỉ biết Bùi Xuyên có tình cảm đặc biệt với mình nhưng thích và động tâm là tình cảm phức tạp cỡ nào chứ. Người ta có thể vì nó mà lớn lên, lại có người không hiểu được nó mà dừng bước.
Ngoài cửa sổ, lá ngô đồng lao xao. Sau khi tan học về Trần Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi Bối Dao: “Cậu có cảm thấy gần đây Ngô Mạt không bình thường không?”
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Buổi tối về phòng ngủ cậu ấy vẫn không nói lời nào, vừa rửa mặt đã lên giường chơi di động.”
Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: “Không chỉ có thế, lúc đi học cậu ấy rất hay thất thần, còn rất sợ chúng ta nhìn thấy di động của cậu ấy.”
Bối Dao nhíu mày: “Cậu sợ cậu ấy chơi di động nên sao nhãng việc học ư?”
“Ai da không phải thế!” Trần Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói, “Mình cảm thấy cậu ấy đang yêu qua mạng.”
Yêu qua mạng?
Bối Dao hoảng sợ. Vào năm 2007 này thì việc yêu đương qua mạng này mới hơi cởi mở, vừa thần bí vừa khiến người ta muốn tìm hiểu. Chủ yếu là vì có internet nên người ta dễ dàng nói chuyện với nhau. Hơn nữa tính nguy hại của việc này ở thời điểm hiện tại cũng chưa được chú ý cho lắm.
Thành tích của Ngô Mạt không tồi, tính cách cũng khá tốt, sao lại đi yêu đương trên mạng chứ?
Trần Phỉ Phỉ nháy nháy mắt nói: “Nếu không đêm nay chúng ta hỏi cô ấy một chút đi.”
Bối Dao không có ý kiến: “Được.”
Buổi tối mấy nữ cô gái trở về phòng ngủ. Lúc Trần Phỉ Phỉ ngâm chân thì làm như lơ đãng hỏi: “Ngô Mạt, mỗi ngày cậu về là chơi di động. Cậu đang nói chuyện phiếm với ai sao?”
Ngô Mạt ở trong ổ chăn ấp a ấp úng: “Nào, nào có việc này, mình đang kể cho mẹ mình nghe về tình hình học tập gần đây thôi.”
Ba cô gái còn lại trong phòng đều nhìn nhau, ngầm hiểu.
Cuối tuần Bối Dao đi mua dầu gội mới. Cuối thu mát mẻ, hai đứa bạn cùng phòng là Trần Phỉ Phỉ và Dương Gia đều không có việc gì nên cũng đi với cô ra ngoài. Mua xong dầu gội đầu, Dương Gia nói: “Mình muốn đến cửa hàng bánh mua chút gì đó ăn, buổi tối mình luôn đói.”
Vì thế cả đám lại cùng đi cửa hàng bánh kem. Càng đi càng đến gần “Khuynh Thế”, trong lòng Bối Dao càng có dự cảm không tốt. Quả nhiên Trần Phỉ Phỉ chỉ vào một chỗ nói: “Kia không phải Ngô Mạt sao?”
Mọi người nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy ở cửa Khuynh Thế, Ngô Mạt được một người đàn ông cao cao gầy gầy khoác vai đi vào bên trong.
Trần Phỉ Phỉ có chút lo lắng nói: “Đó là đối tượng yêu đương trên mạng của cậu ấy sao? Chúng ta có cần đi qua nhìn chút không?”
Dương Gia nói: “Không hay lắm đâu. Giả sử bọn họ đang hẹn hò thì sao? Chúng ta cứ thế đi qua sẽ khiến Ngô Mạt không vui. Bối Dao, cậu cảm thấy thế nào?”
Bối Dao nhìn bóng dáng người kia, trong lòng cũng có cảm giác quái quái nhưng kỳ thật cô không thích quản chuyện của người khác. Cô nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chờ cậu ấy về chúng ta khuyên Ngô Mạt một chút, nếu tình huống không đúng thì có thể báo cảnh sát.”
Dương Gia gật gật đầu: “Được, chúng ta đi mua bánh kem trước.”
Cửa hàng bánh kem chính là ở bên cạnh Khuynh thế.
~
Ở trên tầng năm của Khuynh Thế, Bùi Xuyên đánh vào một quả bóng bi-a màu đen.
Một người đàn ông ôm lấy Ngô Mạt đi vào cửa. Bây giờ đã là mùa thu nhưng người kia vẫn mặc tây trang, còn đeo bao tay da. Hai người nói nói cười cười, người kia dựa gần vào Ngô Mạt mà cô nàng kia cũng đỏ bừng mặt. Trong chốc lát bọn họ đã thuê một bàn riêng, đơn độc mà chơi bi-a.
Kim Tử Dương huýt sáo một cái hỏi: “Sao thế Xuyên ca? Có phải anh cô đơn quá không? Nếu thế để em gọi thêm mấy người nữa đến chơi nhé.”
Bùi Xuyên ngước mắt, đôi mắt đen nặng nề nhìn hắn khiến Kim Tử Dương lập tức ngậm mồm.
Xuyên ca gần đây tâm tình không tốt, mọi người đều biết điều này. Thế nên hôm nay bọn họ ra đây là để cho hắn giải sầu. Ấy vậy mà Bùi Xuyên vẫn không nói chuyện, chỉ vác gậy bi-a lên vai, đi qua cái bàn của Ngô Mạt.
Ngô Mạt ngẩng đầu, thấy Bùi Xuyên khiêng gậy, mặt không biểu tình đi đến thì trong chớp mắt không kịp phản ứng lại, chỉ lắp bắp: “Bùi, Bùi Xuyên?”
Cô ta cũng từng xem qua những bài viết kia nên biết hắn là lão đại của Tam Trung, nghe nói có rất nhiều tiền.
Thiếu niên cao lớn thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, quét mắt liếc cô nàng một cái sau đó gọi tên người đàn ông kia: “Đinh Văn Tường.”
Người kia tháo kính râm xuống, sắc mặt trắng bệch gọi: “Xuyên, Xuyên ca.”
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Anh không nên ở chỗ này lừa gạt người khác.”
Lúc này Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng cũng đi tới, chỉ có Quý Vĩ vẫn còn ngồi ở sô pha nghiêm túc đọc sách, không chú ý đến mọi người đã đi rồi.
Đinh Văn Tường nhanh chóng liếc Ngô Mạt một cái, cười làm lành nói: “Xuyên ca, vậy em lập tức đi ngay có được không?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Đinh Văn Tường lập tức chạy.
Ngô Mạt đứng tại chỗ, cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhưng cô ta không dám mở miệng hỏi Bùi Xuyên đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng cô gái 16 tuổi cực kỳ bất an. Cô không thể không tự hỏi người bạn trai là ‘tinh anh’ của mình vì sao nghe Bùi Xuyên nói một câu liền chạy mất rồi? Vì sao Bùi Xuyên lại tới đây, là bởi vì cô ta sao?
Ngô Mạt lấy hết can đảm hỏi: “Cậu, vì sao lại bảo anh ấy đi?”
Bùi Xuyên đem gậy bi-a ném lên trên bàn, lạnh lùng hỏi: “Không cho hắn đi, để hắn ngủ với cô mới được hả?”
Đời này Ngô Mạt chưa từng nghe lời nào thô tục như thế, cô ta lắp bắp nói: “Cậu, cậu……”
Bùi Xuyên lười giải thích: “Cô cũng mau cút đi, nhớ rửa mắt cho thật kỹ.”
Ngô Mạt cảm thấy vô cùng chật vật dưới ánh mắt tò mò của đám người Kim Tử Dương. Mặt cô nàng đỏ bừng nhưng không dám nhìn Bùi Xuyên một cái, chỉ xoay người đi luôn.
Kim Tử Dương nhướng mày: “Xuyên ca, anh quen hai người kia sao?”
Bùi Xuyên cũng không giấu hắn, chỉ “Ừ” một tiếng. Hắn bình tĩnh nói, “Đinh Văn Tường dựa vào dáng vẻ này chuyên đi giả vờ làm kẻ có tiền mà lừa nữ sinh.”
Kim Tử Dương há hốc miệng: “Con mẹ nó cái loại khốn nạn này!”
Chỉ có Trịnh Hàng hoài nghi nói: “Xuyên ca, sao anh lại quen hắn ta?”
Bùi Xuyên trầm mặc hồi lâu, sau một lúc mới nói: “Bởi vì tôi còn tệ hơn hắn.”
Kim Tử Dương cười ha ha: “Xuyên ca, câu đùa này không buồn cười đâu.”
Bùi Xuyên cũng cười nhạt một tiếng. Đúng vậy, hắn so với loại người như Đinh Văn Tường còn tệ hơn, cho nên Bối Dao không thích hắn mới là bình thường.
Năm cấp hai đó hắn để Đinh Văn Tường lừa Thượng Mộng Nhàn, vì thế chính hắn đã tự tay rèn ra một kẻ vô cùng khốn nạn.
Bùi Xuyên biết mình không giống đám Kim Tử Dương. Bọn họ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, tính cách sang sảng, bướng bỉnh nhưng không có ý xấu. Còn hắn lại là người bò ra từ đống bùn lầy lội, xem hết những ghê tởm của cuộc đời này, cũng hận thấu thế giới này. Hắn thậm chí không để bụng Ngô Mạt có thể bị lừa hay không, nhưng hắn cần một lý do để đến tìm Bối Dao.
Quý Vĩ vẫn ngồi trên sô pha đọc sách, cho dù mắt hắn đã cận lắm rồi nhưng hắn vẫn kiên trì. Đây là lần đầu tiên Bùi Xuyên thấy một Quý Vĩ với