Trăng sáng treo trêи bầu trời, Bùi Xuyên ôm cô trong chốc lát, sau đó Bối Dao nói chuyện còn mang theo giọng mũi: “Ngày mai chúng ta cùng đi xem thế vận hội Olympic nhé.”
Thế vận hội Olympic tổng cộng tổ chức trong mười sáu ngày nhưng kỳ nghỉ của Bối Dao không đủ để xem hết. Hơn nữa chi phí ở đây quá đắt đỏ, kinh phí cho một nhà không đủ, vì thế Triệu Chi Lan chỉ tính toán ở đế đô ba ngày, ngày mai là ngày cuối cùng.
Cô muốn cùng Bùi Xuyên đứng trêи sân để xem thi đấu.
Bùi Xuyên rũ mắt, dừng trêи hốc mắt đỏ ửng của cô, nhẹ giọng nói: “Được.”
Cô cười, nín khóc mỉm cười.
Trong mắt hạnh của cô vẫn ngập nước mắt, anh duỗi tay vén tóc trêи trán sang hai bên cho cô, không nói ra yêu cầu của cô làm anh có bao nhiêu khó xử.
Cô gái ngốc này chỉ sợ đến giờ cũng không biết người nhà mình không thích anh thế nào.
Cô không muốn đáp ứng điều kiện của anh, trong lòng anh lại vô cùng rõ ràng nếu để dì Triệu biết thì nhất định sẽ trách cứ Bối Dao. Anh không sợ những người khác tức giận nhưng đó lại là cha mẹ cô.
Chờ có một ngày, anh không thể cùng cô ở bên nhau, cha mẹ cô mới là người có thể chăm sóc cho cô nhiều nhất.
Bùi Xuyên không thể làm cho bọn họ cách lòng.
Cho nên anh sẽ không nói cho Bối Dao việc cha mẹ cô không thích anh.
Anh nói: “Buổi tối không cần đi loạn, để anh đưa em về.”
Cô đã đạt được mọi yêu cầu nên hiện tại dễ nói chuyện cực kỳ. Bối Dao hiện tại nghĩ lại việc mình khóc lóc lúc nãy thì cũng rất ngượng ngùng. Cô lặng lẽ nhìn anh, nhưng mà Bùi Xuyên lại đáp ứng hết mọi việc cô yêu cầu.
Bùi Xuyên mang theo cô trở về, ánh trăng không sáng bằng ánh đèn, ánh đèn lúc này đang kéo cái bóng của anh ra thật dài.
Cô bước chậm hơn anh hai bước, đạp lên cái bóng của anh mà đi.
“Bùi Xuyên.” Giọng thiếu nữ giòn giòn, giống như tiếng chuông nhỏ vang trong gió. Có phải anh lại muốn lừa cô không? Người nhà bọn họ đều bị anh lừa vài lần,anh thực sự dễ nói chuyện như thế sao?
Người khác yêu đương khẳng định không phải như thế này. Bùi Xuyên tự mình đi, giống như không muốn chạm vào dù chỉ là sợi tóc của cô.
Bùi Xuyên quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Muốn anh dắt em.”
Tuy mặt cô chậm rãi đỏ lên, nhưng cô chỉ đứng đó không chịu đi.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trêи người cô, thiếu nữ kiều nhỏ đứng đó chờ đợi. Anh trầm mặc đi trở về, quyết tâm mà cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Tay con gái thực mềm, mềm như bông, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của đêm hè.
Cô đỏ mặt, quay đầu trộm cười.
Bùi Xuyên xoay bàn tay, thay đổi tư thế cầm tay cô, ngay sau đó năm ngón tay cô bị tách ra, cùng anh mười ngón đan vào nhau.
Lòng bàn tay anh thực nóng, giống như đang phát sốt.
Cô ngơ ngác mà cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, bắt đầu thẹn thùng, a…… Anh không lừa cô.
Bùi Xuyên nắm tay cô cùng đi về khách sạn. Anh ngẩng đầu nhìn lên tầng, ánh đèn đã tắt, Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đã ngủ.
Cũng may bọn họ đã ngủ, bằng không chắc có khi bọn họ dám đánh anh đang sống sờ sờ đến chết mất.
Bùi Xuyên nhẹ nhàng thở dài, rũ mắt nhìn cô.
Lúc này cô đã rất xấu hổ, cả quãng đường đều không mở miệng nói gì.
Bùi Xuyên nói: “Được rồi, em về đi. Chuyện anh đã đồng ý với em thì sẽ không quên, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi xem thế vận hội.”
Cô gật đầu, đi thang máy lên trêи.
Bùi Xuyên nhìn cô lên tầng rồi mới nhắm mắt dựa vào trêи vách tường.
Bức tường lạnh băng khiến cho nội tâm nóng bỏng của anh cũng lạnh dần.
Cô không hiểu chuyện, anh lại không thể bỏ mặc tất cả không màng. Bối Dao cần có tương lai, mà cái duy nhất anh không thể cho cô chính là tương lai.
~~~
Lúc rời giường ngày hôm sau Triệu Chi Lan thấy con gái luôn nhìn ra bên ngoài thì hỏi: “Dao Dao, nhìn cái gì thế?”
Lúc này Bối Dao mới ý thức được rằng cho dù Triệu Chi Lan cởi mở thế nào thì cũng sẽ không đồng ý cho con mình yêu sớm. Vì thế nên cô đành nói: “Không có gì hết.”
Triệu Chi Lan nắm tay Bối Quân nói: “Ngày mai đã phải về rồi, buổi tối đi mua chút đặc sản rồi đi ra trạm xe lửa, tốt xấu gì không thể tay không một chuyến này được.”
Hứng thú của nam nhân đối với thế vận hội Olympic luôn rất lớn. Mấy ngày nay Bối Lập Tài vô cùng vui vẻ, ngay cả tiểu Bối Quân cũng rất hưng phấn.
Tới sân thi đấu,sắp bắt đầu thi đấu rồi Bối Dao vẫn không nhìn thấy Bùi Xuyên đâu.
Bùi Xuyên là tên lừa đảo! Có phải anh lại bỏ cô lại không thèm để ý không?
Mà lúc này kẻ lừa đảo trong miệng cô lại đang loay hoay ở bên ngoài.
Bùi Xuyên chỉ có bốn tấm vé, đều đưa hết cho Bối Dao rồi. Anh tới đế đô vốn dĩ cũng không phải vì xem thi đấu, mà là không yên tâm về cô, cho nên lúc trước mua vé cũng không mua thêm 1 vé thứ năm.
Anh sợ cô thích phồn hoa bên ngoài, rồi lại sợ cô quên mất anh.
Nhưng một cái ôm tối qua đã dập tắt mọi kế hoạch của anh, cô muốn cái gì anh đều cho cô hết.
Bùi Xuyên đang rầu rĩ.
Một năm này anh còn chưa có bản lĩnh có thể không cần vé vẫn vào sân xem thi đấu thế vận hội Olympic được.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ sáng.
Triệu Chi Lan hẳn đã mang mấy người Bối Dao vào trong sân rồi.
Bùi Xuyên giương mắt, ngăn một người phụ nữ trung niên lại hỏi: “Chào cô, cháu có thể mua tấm vé trêи tay cô không? Cháu có thể trả mười vạn đồng.”
Người phụ nữ kia trợn trắng mắt: “Đồ tâm thần.”
Làm gì có người đến xem thế vận hội mà không có vé? Khẳng định là kẻ lừa đảo. Hơn nữa có ai sẽ bỏ ra 10 vạn đồng ra mua một cái vé chứ? Giá vé cao nhất của lễ khai mạc cũng chỉ năm ngàn.
Bùi Xuyên biết việc này rất khó, giống như Triệu Chi Lan lúc trước muốn bán vé vậy. Nếu ra giá quá cao thì người khác sẽ cảm thấy là kẻ lừa đảo, nếu ra giá không cao thì những người đến đây xem thế vận hội vì yêu thích, ai sẽ đem bảo bối trong lòng bán đi chứ?
Phiếu ghế VIP khó mua, chỉ có phiếu hàng ghế thường như anh đưa cho nhà Bối Dao mới dễ mua. Nhưng cũng bởi vì giá cả nó phải chăng nên đã sớm bị bán hết.
Bùi Xuyên vẫn giữ thần sắc bình tĩnh mà đi đến hỏi một người khác.
Không biết anh đã bị bao nhiêu người mắng rồi thì rốt cuộc mới có một dì nhìn không được hỏi: “Chàng thanh niên, cháu thật sự muốn đi vào hả?”
“Vâng.”
“Nói nguyên nhân cho dì nghe xem nào.”
Bùi Xuyên rũ mắt: “Cháu đã đồng ý …… với cô ấy, muốn cùng cô ấy đi xem trận thi đấu này.”
Mặt mày bà dì đó hớn hở: “Bạn gái hả?”
Mắt Bùi Xuyên trở nên nhu hòa: “Không, không phải. Chỉ là cháu thích cô ấy.”
Bà dì kia hiểu ra, có chút đáng thương mà nhìn thiếu niên này. Ánh mắt như vậy không có khả năng là kẻ lừa đảo được: “Như vậy đi, ở đây cô có hai vé vào của hôm nay, mười vạn đồng kia của cháu thì không cần, đừng khiến bà già như ta sợ. Tám