Edit: Thanh Thanh
Đêm hè tháng sáu, không khí nóng đến làm người hốt hoảng, nam sinh tỏ tình kia cuối cùng cũng đỏ mặt mà bỏ đi.
Nhất, Tam, Lục Trung hiện giờ có ai không biết Bùi Xuyên đâu?
Danh hiệu Trạng Nguyên các môn khoa học tự nhiên của kỳ thi đại học ở đó, nổi danh vô cùng. Nhưng mọi người sẽ không nghĩ đến Bùi Xuyên và Bối Dao có quan hệ.
Lúc nam sinh kia rời đi, thần sắc rất phức tạp, nhưng rốt cuộc đã tốt nghiệp rồi, chuyện bát quái cũng không thể nói ra.
Hàng cây bên đường bị gió nhẹ thổi đến nhẹ nhàng đong đưa. Bối Dao cong cong đôi mắt, bên trong đều là sao trời lấp lánh.
Cô đi đến trước người anh, cất giọng giòn tan mà gọi tên anh: “Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!”
Anh cắn răng, xấu hổ và giận dữ với chính mình khó mà khống chế. Một lần lại một lần quyết tâm của anh luôn bị đánh nát mà đôi mắt của cô thì quá sáng, ngay cả ngôi sao cũng vui vẻ mà nahys mắt mấy cái.
Bùi Xuyên rũ mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Người vừa rồi không tốt, không có khí phách, con gái tìm bạn trai không thể tìm loại này.” Ngay cả đoạt lại cũng không dám đoạt, có khí phách gì chứ?
Cô cười đến không được: “Ừ, đúng đó.”
Anh lại không hé răng.
Sau hồi lâu Bùi Xuyên mới hỏi: “Nếu anh không ở đây thì sao?” Nếu lần sau em được người khác tỏ tình mà anh không ở bên cạnh em thì sao?
Bối Dao nói: “Thì em sẽ nói với người đó em có bạn trai rồi.”
Anh nắm chặt quyền, cô gái ngốc.
Bối Dao cùng anh đi về nhà, Bối Dao hỏi anh: “Bùi Xuyên, anh muốn học chuyên ngành gì?”
“Máy tính.” Bùi Xuyên nhìn về phía cô, “Còn em?”
Bối Dao nói: “Hiện tại không nói cho anh, chờ đến tháng 7 anh sẽ biết.”
Bùi Xuyên rũ mắt.
Bối Dao kỳ thật muốn học y học, cô cuối cùng chọn làm bác sĩ.
Cô không có đầu óc thông minh như Bùi Xuyên, về sau không phát minh ra được cái gì để cống hiến cho quốc gia, nhưng khi làm bác sĩ thì cô có thể chăm sóc cho người đàn ông tự ti mẫn cảm này tốt nhất.
Giống như khi ở đại học B, Bùi Xuyên kiên trì cõng cô cái đêm kia, đến nay cô cũng không biết việc này đối với một người đi chân giả thì sẽ tạo ra đau đớn và thương tổn thế nào.
Tất cả mọi người đều không yêu anh, cô dùng hết thảy để yêu anh.
Lúc đi đến trạm xe buýt về nhà, Bối Dao vẫy vẫy tay với Bùi Xuyên: “Bùi Xuyên, gặp lại anh vào tháng 9 nhé!”
Đốt ngón tay của anh trắng bệch, nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi.
Xe buýt chậm rãi rời khỏi, đầu đường cửa hàng trang sức, tiếng ca xa xa truyền đến.
Chủ cửa hàng mở bài hát “Bên kia dòng nước” của Đặng Lệ Quân năm 1980, giọng nữ ung hát lên ——
“…… Ta nguyện chèo ngược dòng nước,
Để được tựa lại gần nàng.
Tiếc thay phía trước thật nhiều gian truân,
Chặng đường ấy vừa xa lại vừa dài.”
Bùi Xuyên nhìn xe buýt càng ngày càng xa, đột nhiên tiến lên vài bước: “Dao Dao!”
Đêm hè vừa dài vừa lạnh lẽo, gió lùa qua mái tóc đen của anh, nhưng cô cách anh càng ngày càng xa. Trong đêm anh bắt đầu chạy vội, tiếng ca lại vẫn vang lên bên tai như cũ ——
“Ta nguyện xuôi theo dòng nước,
Tìm kiếm hình bóng nàng.
Nhưng lại chỉ mơ hồ trông thấy,
Dường như nàng đang đứng giữa dòng nước.”
Anh đã quên mất phần chân bị cụt, quên mất mình là người không có cẳng chân, cứ thế đuổi theo chiếc xe đang chạy đi kia: “Dao Dao!”
Em quay đầu lại nhìn anh một lần đi, lời cáo biệt không thể chỉ đơn giản như thế được, anh còn muốn nhìn em nhiều hơn nữa.
Nhưng khi tiếng ca ngày càng xa, đèn đường tối sầm lại, Bùi Xuyên lảo đảo bước chân, ngã ngồi xuống giữa đường.
Chiếc xe kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Đêm hè năm 2009, trong lòng Bối Dao đây là khởi đầu mới, còn trong lòng Bùi Xuyên thì chính an tĩnh là biệt ly.
~~~
Vào tháng 7, tất cả các trường đại học sẽ theo thứ tự phát thư thông báo trúng tuyển, lúc Bối Dao lên mạng kiểm tra thấy thư báo trúng tuyển của mình thì vô cùng vui vẻ. Chỉ có Triệu Chi Lan là hít một ngụm khí lạnh: “Dao Dao, con chọn học y hả? Học y vất vả lắm biết không? Làm bác sĩ thực khổ.”
Bối Dao cười nói: “Con biết, con thích cái này.”
“Nghe nói phải giải phẫu gì đó, một cô gái như con mà không sợ hả?”
Bối Dao nói: “Mẹ, trêи đời nhiều nữ bác sĩ như thế, tất cả mọi người đều không phải đều không sợ.”
Triệu Chi Lan vẫn sầu lo, thi đậu đại học B, chọn ngành thương mại linh tinh gì đó, sau này ra làm văn phòng không phải tốt sao.
Bối Lập Tài lại nói: “Được rồi, được rồi, con gái thích thì tốt rồi, em bận tâm làm gì. Lại nói thì bác sĩ với giáo viên đều là nghề tốt.”
Bối Dao cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, tỉ lệ kiếm được việc rất cao, tốt nghiệp xong sẽ có bệnh viện muốn tuyển.”
Ông xã và con gái cùng đứng một trận tuyến, Triệu Chi Lan còn có biện pháp gì nữa? Bà nhìn đứa con trai nhỏ đang xoa tay hầm hè muốn làm quán quân Olympic thì nghĩ thầm về sau con gái tuy làm vất vả chút nhưng xem như có chỗ dựa rồi, tên nhóc này mới làm người đau đầu.
Sau mỗi kỳ thi thì người được chú ý nhất chính là Trạng Nguyên các khoa.
Trạng Nguyên khoa văn của thành phố C đi học đại học X còn Trạng Nguyên khoa học tự nhiên là Bùi Xuyên thì đi học ở đại học B.
Sau khi Bùi Xuyên tra được thư trúng tuyển của B đại thì bầu trời lại mưa rả rích.
Mưa mùa hè luôn là như vậy, thình lình đến nhưng lại kéo dài.
Lúc xe cảnh sát từng chiếc từng chiếc tiến vào khu chung cư, Bùi Xuyên bình tĩnh mà khép lại máy tính.
Cảnh sát phá cửa mà vào, cầm đầu giơ súng, nhìn thiếu niên duy nhất trong phòng hỏi: “Cậu là Bùi Xuyên?”
Hai cảnh sát đi phía sau hai mặt nhìn nhau, thiếu niên trong phòng thoạt nhìn cũng không lớn, hoàn toàn không giống như người đã gây ra một loạt náo động trong một năm vừa qua.
Người trẻ tuổi như vậy lại sáng tạo ra thứ phần mềm ác độc như thế.
Bùi Xuyên đứng lên, duỗi hai tay ra.
Lúc còng tay còng vào tay anh, mọi người trong phòng đều có chút trầm mặc.
Bọn họ bắt tội phạm nhiều năm nhưng lần đầu tiên thấy người như Bùi Xuyên. Bùi Xuyên đem hết mọi chứng cứ, cùng địa điểm ẩn náu của lũ tội phạm giao cho bọn họ. Tổng cộng có 13 tụ điểm từ nước ngoài đến trong nước, cùng với nhân số cụ thể. Ngoài ra còn có lịch sử phạm tội, hoàn cảnh gia đình của 56 người khác. Vụ án nhiều năm trinh sát chưa phá được mà nay lại được Bùi Xuyên cung cấp toàn bộ tư liệu.
Cảnh sát căn cứ theo thông tin anh cung cấp mà một lưới bắt gọn hết. Chứng cứ phạm tội rất nhiều lại đầy đủ, mỗi một cái đều là tử tội.
Một đêm kia tất cả cảnh sát nhìn thấy tư liệu thì đều run tay.
Mà thiếu niên này là đồng lõa với bọn họ, hoặc nói đúng thì chính là người chế tạo những phần mềm độc hại cho bọn họ.
Anh bán đứng đám người kia, sau đó tự thú.
Trước khi bị cảnh sát giải đi, Bùi Xuyên hỏi: “Cảnh sát Thôi, tất cả đều bị bắt hết rồi chứ?”
Cảnh sát Thôi nhìn Bùi Xuyên với ánh mắt phức tạp, ông ta nói: “Đã bắt hết.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh thấp giọng nói, “Một người cũng không thể để lại.”
Mọi người ở đây không ai nói chuyện.
Tháng bảy trời mưa tí tách, tiếng còi xe cảnh sát khiến mọi người trong chung cư đều ló đầu ra xem.
Bùi Xuyên đứng ở trong mưa, nhìn về hướng tiểu khu cũ, mãi lâu mới lên xe.
Giờ không còn ai có thể thương tổn cô, bao gồm chính anh.
~~~
Tin tức lớn nhất vào tháng bảy của Thành phố C chính là việc Trạng Nguyên ban khoa học