Bùi Xuyên đi đến tiểu khu ngày xưa, đêm mùa xuân tháng ba vẫn rất lạnh lẽo.
Kim Tử Dương hết sức thấp thỏm nói: “Xuyên ca, anh cứ thế đến đưa tiền cho người ta sẽ bị người ta đánh đó.”
Rốt cuộc đối với Triệu Chi Lan mà nói thì Hoắc Húc chính là đang nhắm đến Bối Dao, mà Bùi Xuyên cũng nghĩ đến con gái người ta, hai người chẳng khác gì nhau.
Triệu Chi Lan nhận tiền của ai thì trong lòng đều không vui vẻ.
Bùi Xuyên nói: “Tôi biết.”
“Thế mà anh còn muốn đi?”
Bùi Xuyên lắc đầu: “Không đi.”
“Vậy…… Anh không tranh với Hoắc Húc sao?”
Con ngươi của Bùi Xuyên ám ám, gió đêm thổi tới trêи người bọn họ, lanh lẽo vô cùng. Bùi Xuyên ôm một mối tâm sự, sáng tối đan xen. Triệu Chi Lan không cần tiền của Hoắc Húc thì càng không cần tiền của anh.
Bùi Xuyên rất rõ ràng việc này, giống như Kim Tử Dương nói, nếu đến Hoắc Húc mà Triệu Chi Lan còn xem thường thì dựa vào cái gì bà phải coi trọng một kẻ tàn phế còn từng ngồi tù như anh chứ?
Để Triệu Chi Lan tiếp nhận anh rất khó, phi thường khó.
Bùi Xuyên nói: “Cậu về đi, tôi có biện pháp.”
“Xuyên ca, cái sắc mặt này của anh khiến em thực lo lắng. Anh sẽ không làm việc gì ngốc nghếch chứ? Đừng nha, em rất hoảng.”
Bùi Xuyên nói: “Không cần đoán mò, về đi!”
Kim Tử Dương sờ soạng lấy ra một tấm thẻ nói: “Chỗ này có 30 vạn, nếu không?” Nếu không thì cứ giữ tấm thẻ hơn 500 vạn kia còn lại đưa tấm này cho Triệu Chi Lan bọn họ.
Ánh mắt Bùi Xuyên đen nhánh: “Không cần, đêm nay tôi sẽ không đưa tiền qua.”
Kim Tử Dương không rõ Bùi Xuyên muốn làm cái gì, lưu luyến mỗi bước đi, cuối cùng vẫn rời đi.
Bùi Xuyên ngước mắt nhìn đèn sáng nhà Bối Dao, ở trong bóng đêm lẳng lặng nhìn về nơi đó. Bóng dáng anh thẳng tắp như cây tùng, gió lạnh cũng không khiến cơ thể anh lạnh mà trong lòng ngược lại cuộn trào dung nham.
Sau một lúc lâu, nhà Bối Dao tắt đèn. Bùi Xuyên gửi cho cô một tin nhắn ——【 Dao Dao, anh đang ở dưới tầng nhà em】
~~~
Lúc Bối Dao nhận được tin nhắn còn tưởng mình nhìn lầm, khϊế͙p͙ sợ vô cùng. Không phải Bùi Xuyên còn đang trong thời gian thi hành án sao?
Nhưng mà dãy số này xác thật là số anh trước kia từng dùng qua.
Cô rất có ý thức nguy cơ lặng lẽ từ ngoài cửa sổ nhìn ra phía xa, thấy trong chỗ tối có một thân ảnh mơ hồ nhưng cô nhận ra đúng là anh.
Trong lòng Bối Dao khϊế͙p͙ sợ, vội vàng mặc áo khoác nhẹ nhàng xuống tầng.
Hai ngày nay Triệu Chi Lan trù tiền trả tiền, hiện tại vất vả lắm mới ngủ được, Bối Dao sợ đánh thức bà nên bước đi rất nhẹ nhàng.
Gió xuân se lạnh, Bối Dao đi đến trước mặt anh, Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô.
Nửa năm không thấy, mỗi lần gặp được cô quả thực không dễ dàng gì.
Anh ẩn giấu tâm sự, nhìn cô cười.
Bối Dao nói: “Anh…… Anh không phải còn mấy năm nữa mới ra ngoài sao?”
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Anh được giảm hình phạt, kết thúc rồi.” Lúc anh nói lời này thì trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh. Sợ cô nghi ngờ thắc mắc vì sao trước đó không nói với cô, cũng sợ vạn nhất trong khoảng thời gian này cô đã thích con nhà giàu Hoắc Húc kia nên lúc nghe được tin anh ra tù thì cảm thấy thất vọng.
Cô lại giống như không thể tin được, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Anh trầm mặc, chờ đợi phán quyết cuối cùng của cô.
Mỗi một giây trôi qua đều rất thong thả, sau đó cô đột nhiên nhào vào ngực anh. Trêи người anh mang theo hàn khí đêm xuân nên hơi lành lạnh.
Cô cười đến vui vẻ: “Về sau anh sẽ được tự do sao?”
Băng giá trong lòng anh từng chút tan ra, anh vươn hai tay ôm lấy cô, tiếng nói khô khốc, thấp gọng nói: “Ừ.”
Bối Dao nói: “Vậy tốt quá rồi, anh nói với em sớm để em đi đón anh mới phải. Em nghe nói ra tù phải đốt pháo xua đen đủi đúng không? Ngày mai được không?”
Anh gắt gao ôm lấy cô, nói: “Được.”
Bối Dao không nói với anh về việc của Hoắc Húc, ở trong mắt cô thì đây là phiền toái rất lớn. Trong bút ký, lúc cô nhắc đến Hoắc Húc thì giọng điệu rất căm hận, giữ kín như bưng. Bùi Xuyên mới ra tù, hai bàn tay trắng, cô không dám để anh vì việc này mà xảy ra chuyện gì.
Bối Dao nói: “Về sau anh có tính toán gì không?” Anh sẽ về Bùi gia sống sao?
Đôi mắt đen của Bùi Xuyên phản chiếu bộ dáng của cô: “Anh sẽ tìm công việc đứng đắn để làm, nỗ lực tiến lên có được không?”
Cô gật gật đầu, vô cùng cao hứng đáp: “Vâng!”
Bùi Xuyên trầm mặc một lát, tận lực bình tĩnh mà bổ sung: “Tiền lương sẽ không quá thấp.”
Cô nghĩ nghĩ: “Cái này không sao, công việc phải an toàn, đừng quá mệt là được. Chúng ta từ từ cố gắng.” Cô biết Bùi Xuyên là một người rất liều mạng.
Bối Dao có chút tiếc nuối vì Bùi Xuyên không được học đại học. Cô không biết trong ngục giam là cuộc sống thế nào, cô không ghét bỏ anh mà là đau lòng anh rõ ràng là Trạng Nguyên thi đại học, nhân sinh không duyên cớ lại thiếu hụt một đoạn, sau này đều biến thành màu xám.
Hai năm trước Bối Dao bị bạn cùng phòng nói nhiều thì cũng lo lắng anh không tìm được công việc tốt, nhưng việc này không sao, cô có thể nuôi anh. Có điều Bùi Xuyên của cô vốn dĩ đã tự ti, cô sợ anh khổ sở.
Hầu kết của Bùi Xuyên giật giật: “Dao Dao, sang năm em tốt nghiệp rồi, có tính toán gì không?”
Cô nghĩ nghĩ: “Em muốn làm bác sĩ khoa nhi, tốt nghiệp xong đi thực tập, sau đó chuyển sang chính thức rồi nói sau.”
Anh nhấp môi, trong tương lai mấy năm sau của cô không có việc …….. kết hôn với anh.
Cô gái 21 tuổi mà nói đến kết hôn thì quá sớm, ai cũng sẽ không nghĩ ở tuổi này sẽ kết hôn. Lúc tuổi trẻ mọi người thường thích dốc sức làm việc và sống tự do, tuổi cô như này nên chắc không thích bị hôn nhân trói buộc.
Giọng anh khàn khàn: “Dao Dao, về sau anh sẽ đối xử với em thực tốt.”
Cô không hiểu rõ Bùi Xuyên vì sao lại nói như thế nhưng trong mắt cô sáng rực, có chút thẹn thùng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Anh bị ánh mắt đơn thuần của cô nhìn khiến trong lòng đau đớn. Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, trong lòng Bùi Xuyên áy náy lại sợ hãi, anh thấp giọng nói: “Nếu có một ngày anh làm một việc mà em không thích thì em có trách anh không?”
Bối Dao nghi hoặc nói: “Chuyện gì mà em không thích?”
Bùi Xuyên nói: “Ví dụ như…… Can thiệp vào tương lai của em.”
Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Nếu thực nghiêm trọng thì em sẽ tức giận, nếu em không