"Mẹ chị không sao, hiệu quả hóa trị rất rõ rệt, nếu tháng sau gặp được cái phù hợp thì sẽ không có vấn đề gì lớn."
Tô Quý tóm tắt diễn biến bệnh tình của mẹ mình trong một từ, rồi ra hiệu cho An Tống ngồi xuống, bản thân kéo chiếc ghế lười, khoanh chân ngồi đối diện với cô.
Ý tứ thẩm vấn rất rõ ràng.
Câu hỏi đầu tiên của Tô Quý, "Hai người đã phát triển đến đâu rồi?"
An Tống không muốn giấu, hoặc là nói giấu không được.
Vì vậy, cô móc trong túi ra một cuốn sổ màu đỏ.
Tô Quý hít một hơi thật sâu, cầm lấy giấy đăng ký kết hôn mở ra, muốn nhéo người luôn rồi.
"Thật hay giả đấy?"
Giọng của cô ấy thất thường, thái dương cũng nhảy mạnh một cái.
An Tống lập tức trả lời: "Thật sự là do cục dân chính cấp."
Tô Quý cẩn thận xem ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, không nói nữa, tên đạo đức giả này đúng là một con chó mà.
Giây tiếp theo, Tô Quý ý thức được bản thân đang suy nghĩ gì, đè nén sự tán thành về tướng mạo của anh, tiếp tục hỏi: "Không phải em nói anh ta tên là Dung Cửu sao? Trên này sao lại ghi Dung Thận?"
An Tống: "Dung Cửu là tên cũ."
"Hiện tại là năm nào, còn có tên cũ?" Tô Quý càng ngày càng cảm thấy không đáng tin, "Hộ khẩu tên cũ cũng ghi là Dung Cửu?"
Bây giờ lấy được giấy chứng nhận rồi, sẽ có cơ hội xem sổ hộ khẩu của đối phương phải không?
An Tống đang định gật đầu, lại đột nhiên dừng lại, trí nhớ của cô rất tốt, lục lọi trí nhớ một hồi liền nghĩ ra một chuyện.
Cô mím môi trầm giọng nói: "Không ghi."
Biểu cảm của Tô Quý đông cứng lại, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: "Em được đấy, nói lĩnh chứng là lĩnh chứng, em có hiểu anh ta không? Em có biết ngọn nguồn ngóc ngách của anh ta không? Em có biết anh ta đã làm gì không?"
An Tống bướng bỉnh trả lời: "Anh ấy đối xử với em rất tốt, thậm chí còn giúp em chuyển đến Đại học Khoa học Kỹ thuật Trạm Châu."
"Tốt hay không tốt chúng ta khoan hãy nói." Tô Quý không muốn lãng phí lời nói, từ dưới bàn cà phê lấy ra mấy tờ giấy A4, "Đọc kỹ mấy trang này, đọc xong có cảm nghĩ gì nói cho chị biết.
"
"Vâng."
An Tống đã biết Tô Quý nhiều năm, hiếm khi nhìn thấy cô ấy có biểu hiện nghiêm túc như vậy.
Cô nhận lấy thông tin, dùng tốc độ nhanh nhất để đọc.
Thật ra nội dung rất đơn giản, có thể nói không liên quan gì đến cô.
Bởi vì đây là phiên bản rút gọn của sổ tay đạo đức nghề nghiệp về nghề trị liệu tâm lý.
Chỉ có câu cuối cùng đã khiến An Tống ấn tượng sâu sắc.
Bác sĩ tâm lý có yêu cầu rõ ràng về đạo đức nghề nghiệp, trong quá trình tư vấn không thể nảy sinh tình cảm bệnh nhân của mình.
Chỉ sau khi mối quan hệ khám chữa kết thúc mới có thể phát triển thành các mối quan hệ khác.
An Tống im lặng cầm văn kiện này rất lâu, rất lâu, điều cô quan tâm không phải cái gọi là yêu cầu đạo đức nghề nghiệp, mà là câu "không được nảy sinh tình cảm với bệnh nhân trong lúc khám bệnh".
Thấy cô im lặng, Tô Quý có chút căng thẳng: "Bảo bối, chị không định dọa em, cũng không định chia cắt bọn em, nhưng em cứ nói anh ta là bác sĩ trị liệu tâm lý, hễ là anh ta có chút đạo đức quá giới hạn nào, đều không nên ở bên em."..."
Lời còn chưa dứt, An Tống đã đặt tờ giấy A4 xuống, thanh âm không nghe rõ, "Chúng em kết hôn...!là phạm pháp sao?"
Tô Quý: "..."
Vui buồn của con người vốn không tương thông, mạch não lại càng không thể tương thông.
Tô Quý không ngờ rằng điều An Tống quan tâm lại là có phạm pháp hay không.
Cô che nửa mặt trên, không ngừng thở dài nói: "Thì không phạm pháp, đây chỉ là đạo đức nghề nghiệp, không phải quy phạm pháp luật.
Nhưng..."
"Anh ấy không phạm pháp là được." An Tống cúi đầu nhìn ngón tay, cẩn thận nhớ lại khoảng khắc gần đây với Dung Thận, "Nếu em không còn là bệnh nhân của anh ấy, sẽ không mạo phạm đạo đức nghề nghiệp của anh ấy đúng không?"
Tô Quý bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, luôn cảm xu hướng phát triển không phải như thế này.
Nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý, "Nói đúng, vậy thì không có sai."
An Tống nói "ừm", "Vậy em không phải là bệnh nhân của anh ấy nữa."
Tô Quý không đổi sắc mặt: "..."
Té ra đang đợi cô nói câu này hả?!
Phòng khách im lặng, Tô Quý không nỡ nhìn bộ dạng không vui của An Tống, đi tới trước mặt cô ngồi xuống, thăm dò hỏi: "Em thích anh ta à?"
An Tống không chút do dự gật đầu, "Thích."
"Em thích đến mức nào? Có thể thích đến mức theo anh ta về Trạm Châu sinh sống không?"
An Tông mím