Lúc này, Dung Thận cũng không thừa nước đục thả câu nữa, anh hơi nghiêng người về phía cô, cười trầm thấp giải thích sự khó hiểu: "Nếu còn giữ biên lai hóa đơn, lát nữa có thể tra xem.
Chi tiết của khoản phí đó, là phí thẩm định của Hàn Thích."
Đáp án này nằm ngoài dự liệu của An Tống.
Cô thực sự không chú ý đến những gì được viết dưới mục, lại có thể không phải là tư vấn ban đầu của bọn họ chứ?
An Tống ngơ ngác lẩm bẩm, "Vậy thẻ ngân hàng..."
Người đàn ông kéo cô đến bên bàn trà ngồi xuống, trầm giọng nói: "Lát nữa tôi về phòng, tôi có thể xem qua ngăn trong vali của cô."
An Tống: "?"
Cô chỉ bối rối vài giây, rồi nhanh chóng hiểu ra, "Tôi đi xem."
Dung Thận không kịp ngăn cô bé lại, cô bé đã chạy về phía cầu thang.
Anh vặn nút nước, nhìn đi chỗ khác, nhếch môi mỏng, trông rất khó đoán.
Một thợ săn đi săn và không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm.
Khi mới bước đầu "xin xỏ" thì làm sao có thể có sai sót ở cái gọi là trình độ đạo đức nghề nghiệp.
Ngay cả một người như Dung cũng không quan tâm đến đạo đức, nhưng để tránh bị chỉ trích, anh ta vẫn tránh những rủi ro liên quan.
Tất cả những điều này có thể coi là một kế sách thấu tình đạt lý, nhưng bản thân anh lại vô tình rơi vào lưới tình, điều này trở thành biến số khó lường duy nhất.
...
Ba phút sau, An Tống vội vã trở lại phòng khách, cầm trong lòng bàn tay một tấm thẻ ngân hàng.
Mọi sự do dự và không chắc chắn dường như đã trở nên vô nghĩa, ngồi đối diện với người đàn ông, cô xòe lòng bàn tay ra hỏi: "Anh để vào lúc nào vậy?"
"Tất nhiên là lúc em không biết." Dung Thận rót một chén trà đen mới pha, lúc đưa cho cô, cong môi.
An Tống cầm tách trà nhấp một ngụm, nhưng ánh mắt lại hướng về phía khác, trầm tư.
Trong nhận thức của cô, Dung Thận không thể làm mấy cái chuyện lén lút giấu thẻ trong vali của cô như vậy.
Một lúc sau, trong đầu An Tống chợt lóe lên một hình ảnh, mặc dù rất nhanh nhưng cô đã bắt được, "Là...!Lăng Kỳ?"
Kể từ khi cô chuyển đến Vân Điên, người duy nhất tiếp xúc với cô nhiều nhất là Lăng Kỳ.
Kể cả......vài lần trước và sau khi dọn đồ, cô ấy cũng ở đó.
Dựa vào tính khí bộc chộp của Lăng Kỳ, không phải là không thể nhét thẻ ngân hàng vào vali trong khi cô không chú ý.
Người đàn ông chẳng tỏ rõ đúng sai, nhíu đôi lông mày rậm lại liền chuyển đề tài, "Bây giờ không cần lo anh sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp rồi chứ?"
An Tống trợn tròn mắt, rất thẳng thắn hỏi: "Nhưng, tại sao ạ?"
Biết anh không vi phạm quy tắc nghề nghiệp, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng điều tiếp theo lại càng là mức độ nghi ngờ sâu hơn, tại sao một tình huống lớn như vậy lại được sắp đặt, anh không ngần ngại tư vấn cho cô miễn phí.
An Tống thầm nghĩ, không thể nào là...!tình yêu sét đánh đúng chứ?
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt sâu như biển, có lẽ bây giờ là thời điểm tốt, thời điểm tốt để dàn xếp ổn thỏa.
Sau một lúc im lặng, Dung Thận trầm giọng nói: "Có lẽ bởi vì anh không phải là nhà trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, em là bệnh nhân đầu tiên tôi tiếp nhận, cũng sẽ là người cuối cùng."
An Tống nghiêng đầu khó hiểu.
Nhà trị liệu tâm lý không chuyên nghiệp là gì?
Người đàn ông ưu nhã nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Trong lĩnh vực tâm lý trị liệu trong nước, tư vấn và trị liệu bằng thuốc hiện nay là phương pháp chủ yếu.
Chuyên ngành của anh là trị liệu bằng âm nhạc, ngành này còn chưa được phổ biến ở Trung Quốc."
Nói chính xác hơn, nhà trị liệu âm nhạc chỉ là nghề thứ hai của anh.
Thực chất là trong thời gian học đại học, lúc rảnh rỗi, anh tham gia một khóa học trị liệu âm nhạc chuyên nghiệp, cuối cùng tốt nghiệp với tấm bằng kép.
An Tống gật đầu nửa hiểu, nhớ tới Hàn Thích từng nói Dung Cửu trong lĩnh vực âm nhạc trị liệu đã đạt được thành tựu lớn, kế hoạch luyện nghe mà anh lập cho mình cũng có thể chứng minh điểm này.
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cô cũng tiêu tan rõ rệt, "Anh học đại học ở nước ngoài à?"
Dung Thận trả lời, tiện thể nói luôn tên của trường đại học nước ngoài.
An Tống đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Đó là mười trường đại học hàng đầu thế giới do USNews xếp hạng.
Hai tay An Tống vuốt v e chiếc chén sứ quý giá, ngước mắt nhìn người đàn ông nhưng lại do dự không nói nên lời.
"Lại đây." Dung Thận tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói.
An Tống đứng dậy ngoan ngoãn đi tới, trong nháy mắt đứng ở bên cạnh anh, ngón tay đã bị người đàn ông nắm trong lòng bàn tay.
Cô đứng, anh ngồi.
An Tống cúi đầu nhìn gò má