Tô Quý biết rõ về An Tống như thế nào, không nghe thấy sự đảm bảo của cô ấy, lập tức cao giọng: "Em đang qua quýt cho xong chuyện với chị đấy à?"
"Qua loa đâu ạ." An Tống đứng trước giường đôi, yên lặng thở dài, "Anh ấy sẽ không làm gì quá giới hạn đâu."
Điều này nghe có vẻ đặc biệt vô lý.
Tô Quý thậm chí còn có thể tái hiện ra cái loại "Dung Thận sẽ không làm gì quá giới hạn, cải thảo nhỏ sẽ luôn bảo vệ điểm giới hạn của mình; nhưng nếu Dung Thận làm cái gì đó, thì cải thảo nhỏ cũng sẽ ném cái điểm giới hạn của mình đi luôn".
Cho đến khi cúp điện thoại, Tô Quý vẫn không thể nhận được câu trả lời chính xác từ An Tống.
Trong phòng bệnh, mẹ của Tô Quý, Quý Thục Hà đang được truyền dịch, nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, bà khuyên bảo: "Con cứ lo vớ vẩn.
Mẹ đã chứng kiến Tiểu An lớn lên.
Đầu óc con bé còn thông minh hơn con, gì mà không phân được người tốt với người xấu chứ?"
Tô Quý đặt điện thoại xuống, trợn tròn mắt, "Làm sao mẹ có thể kết luận thế được?"
Quý Thục Hà dựa vào trên giường bệnh, giọng điệu xa cách thở dài, "Con gái do Lão An dạy dỗ...!sẽ không tệ đâu."
"Con không nói con bé không tốt." Tô Quý cười cầm đ ĩa trái cây lên, đút cho Quý Thục Hà một miếng táo, "Chỉ là con bé còn nhỏ, nếu gặp phải người không tốt, con không thể giả câm giả điếc được."
Quý Thư Hà liếc một cái, "Tiểu An so với con thông minh hơn nhiều, huống chi...!Ngày hôm kia mẹ đã nhìn thấy con bé, tình trạng so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Nếu bác sĩ tâm lý có thể chữa khỏi cho con bé, là thật hay giả thì quan trọng gì."
Tô Quý không nói nên lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng mọi chuyện không tệ như cô tưởng tượng.
...
Bảy giờ tối, lễ hội lửa trại bắt đầu.
Một nhóm người đi tới quảng trường triển lãm, An Tống nhìn xung quanh, cảm thấy mới mẻ, đồng thời nắm chặt tay Dung Thận.
Có rất nhiều khách du lịch, nhưng không ồn ào như khu danh lam thắng cảnh.
Hầu hết họ cùng nhau đi bộ hoặc tụ tập đôi ba người trò chuyện cười nói vui vẻ.
Sự kiện này rất độc đáo, hai đầu của quảng trường đã tạo ra những bầu không khí lễ hội khác nhau.
Việc tổ chức Giáng sinh và lễ hội lửa trại dân tộc dường như không liên quan gì đến nhau, nhưng hai nền văn hóa lại được lồ ng ghép một cách tinh tế vào một cảnh.
Khu vực bãi cát bên trái được bao phủ bởi những dải ruy băng và các món ngon dân tộc, cây thông Noel bên phải cũng đầy những hộp quà tinh xảo.
Ở trung tâm của quảng trường là một ngọn lửa đang chờ được đốt lên.
An Tống chưa từng tham gia sự kiện như vậy nên không tránh khỏi có chút tò mò.
Nhưng có rất nhiều người, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng về việc xã giao.
Hơn nữa, ở đây cũng có người biết Dung Thận, vừa rồi khi đi ngang qua, có người nhìn thấy anh tựa hồ rất kinh ngạc, thậm chí còn cung kính gọi ngài Dung Cửu.
An Tống từng bước đi theo người đàn ông, Trình Phong chạy đến khu vực dân tộc để ăn vụng vị rượu ngon, Lăng Kỳ yên bình đi theo họ, tỏ ra rất ngoan ngoãn.
Chỉ là...!quy định này là làm theo mệnh lệnh mà thôi.
Quả nhiên, chưa đến ba phút, một nam một nữ từ đối diện đi thẳng tới, người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu tóc chải chuốt nhưng vẫn có vương mùi dầu mỡ.
"Ngài Dung Cửu, đã lâu không gặp."
Nữ cộng sự bên cạnh người đàn ông trung niên là một cô gái còn rất trẻ, khi đứng cùng nhau liền có sự bất hòa.
Cô gái nhìn Dung Thận bằng ánh mắt khiến người ta phản cảm, gian xảo và hiểm độc.
Thời điểm người đàn ông trung niên đưa tay ra, ánh mắt đảo qua An Tống, "Vị này là......"
"Phu nhân tôi." Dung Thận thẳng thắn tuyên bố thân phận của cô, sau đó nhìn Lăng Kỳ bên cạnh.
Vị đằng sau liền đã hiểu, nhưng còn chưa không đợi cô kịp nói chuyện, An Tống đã chủ động buông tay anh ra, "Anh làm việc của mình trước đi, em qua bên đó đi dạo."
Dung Thận nghiêng người che khuất tầm mắt của người đàn ông trung niên, sờ đầu cô, nhỏ giọng nói: "Người đông quá đừng chạy lung tung, để Lăng Kỳ đi theo."
"Vâng, em biết."
An Tống lễ phép gật đầu với đôi phương, xoay người theo Lăng Kỳ rời đi.
Người đàn ông trung niên cũng lập tức vỗ lưng bạn gái, ôn tồn ra lệnh: "Em tự đi mua sắm đi, anh nói chuyện vài câu với