An Tống mở khóa điện thoại, trên màn hình có tin nhắn WeChat.
Từ Tô Quý.
Nội dung vỏn vẹn năm chữ và ba dấu chấm than: Tết đến Trạm Châu!!!
An Tống sửng sốt một chút, sau đó cắn cắn khóe miệng.
Tô Quý muốn đến Trạm Châu, không cần suy nghĩ cũng biết tại sao.
Cô cân nhắc nên trả lời như thế nào, mải mê suy nghĩ mà không để ý đến một bóng người đang dần tiến lại phía sau mình.
Khi bàn tay của người đàn ông đặt lên vai mình, toàn thân An Tống run lên, sửng sốt hỏi: "Ngày tết anh có rảnh không?"
"Được, em muốn làm gì?"
An Tống cũng không có giấu diếm, ý thức được giấu không được, liền đi thẳng vào vấn đề, "Tô Quý...!Mùng một Tết sẽ đến đây, nếu như anh không rảnh, em sẽ bảo chị ấy đến lần sau."
Dung Thận không nói, nhưng nhướng mày.
Hỏng bét rồi, thế mà thực sự nói ra những gì trong lòng.
"Để em quyết định...!" Người đàn ông cụp mắt cười, ngữ khí rất nhu tình, "Anh nên rảnh hay không rảnh?"
An Tống không chút ngượng ngùng liếc nhìn điện thoại, "Vậy thì rảnh đi."
Tâm trạng này giống như gặp bố mẹ chồng vậy, trốn được ngày đầu tiên thôi chứ không trốn được ngày thứ mười lăm.
Huống chi, nếu trước mặt Dung Thận mà lại giở mấy trò vặt, nhất định sẽ phát hiện ra.
An Tống xoay người muốn lên lầu gọi điện thoại cho Tô Quý, nhưng vừa mới đứng lên, cổ tay đã bị giữ lại, "Nếu không buồn ngủ, không bằng cùng anh uống chén trà?"
"Được~"
An Tống nhét lại điện thoại vào trong túi, đi theo người đàn ông đến bên bàn trà.
Khi nước ấm sôi, hơi nước nóng làm tăng thêm độ ấm cho môi trường xung quanh.
Dung Thận nhấc chiếc ấm tử sa lên, rót trà rồi hỏi cô: "Ngày mai em có dự định gì không?"
An Tống suy nghĩ một chút, nhún vai cười nói: "Em cũng không có dự định gì, có lẽ ra ngoài học làm đồ gốm, hoặc là ở nhà đọc sách."
Cô đã sống một cuộc sống tầm thường như vậy trong vài năm một mình rồi.
Đã từng trải qua nhân sinh vô thường, tâm như tro tàn, cho rằng tầm thường không có gì không tốt cả.
Bây giờ, Dung Thận ngày càng mang đến cho cô nhiều sự ấm áp và đồng hành hơn, trong khi tâm trạng của cô được cải thiện, lại không hiểu sao cảm thấy mệt mỏi với sự tầm thường đơn điệu như vậy.
Người đàn ông có thể nhìn thấy sự bối rối trong biểu cảm của cô gái, khi anh cau mày, anh chậm rãi hướng dẫn cô: "Không cần biết có kế hoạch hay không, hãy cứ làm theo trái tim mình, nếu em không muốn học gốm thì không cần phải đi, đọc sách dĩ nhiên có thể giết thời gian.
Nhưng đó không phải là lựa chọn duy nhất."
An Tống lắng nghe sự giác ngộ bên tai, như thể thời gian đã quay trở lại thời điểm khi đó, ngày ngày tiếp nhận liệu pháp trị liệu của anh.
Cô sửng sốt nhìn Dung Thận, dùng tư thế nhẹ nhàng nhất trút bỏ gánh nặng trong lòng, "Em cũng biết còn có lựa chọn nào khác, hình như mỗi ngày em đều không làm gì cả..."
"Nếu không làm gì có thể khiến em hạnh phúc, thì không có gì sai cả." Người đàn ông mang theo sự trưởng thành và kinh nghiệm khiến ngươi ta mơ ước, vài lời có thể xoa dịu sự do dự của An Tống, "Nhưng có vẻ như anh không thích."
Hai tay An Tống bưng chén trà nhỏ, đầu ngón tay vì nóng mà co rụt lại, "Anh có đề nghị gì không?"
"Em thật sự muốn nghe lời khuyên của anh sao?" Ánh mắt Dung Thận rất ấm áp, sự nhân từ bao dung thấm vào trong lòng khiến tim đập loạn nhịp.
An Tống gật đầu, "Ừm, anh nói đi, em sẽ nghiêm túc suy xét."
Người đàn ông cụp mắt nhấp một ngụm trà rồi buông ra bốn chữ "Thích gì làm nấy".
Hiển nhiên, điều này rất khác so với suy đoán của An Tống.
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, Dung Thận ra hiệu cho cô lại đây.
An Tống đặt cốc xuống đi đến bên cạnh người đàn ông, chủ động nhét tay vào lòng bàn tay anh.
Hai bóng người một ngồi một đứng, Dung Thận hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, dùng giọng cực kỳ dịu dàng giải thích: "Cần gì phải tăng thêm gánh nặng cho mình? An Tống, ở bên anh, em muốn làm gì thì làm.
Miễn là em thích, anh có đủ khả năng cho em bất kỳ cách sống nào."
Anh gọi cô bằng tên, hơn nữa rất trịnh trọng.
Tâm trạng héo úa của An Tống như được cơn mưa xuân làm sống lại, đôi mắt xám tro bỗng sáng ngời như mây tan giữa trời.
Hóa ra anh biết hết mọi chuyện.
Lý do tại sao cô cảm thấy mình không có gì để