*Hạt giống: trong thi đấu, khi tiến hành phân nhóm đấu loại, những vận động viên tương đối mạnh được xếp trong các nhóm gọi là hạt giống
Hẻm núi Tây Tiêu.
Những hẻm núi cheo leo giữa những dãy núi ngang dọc uốn lượn quanh co, hai bên là những dãy núi hiểm trở, dốc đứng.
Bên phải là khung cảnh bạt ngàn của núi và cỏ, địa hình đặc biệt bao gồm đất ngập nước, vách núi và sông ngòi khiến cho hẻm núi Tây Tiêu bên ngoài trở nên nổi tiếng, đồng thời cũng là nơi thu hút rất nhiều người đam mê bay với bộ đồ bay đến check in và bay thử.
Chiếc SUV màu đỏ bắt mắt đang đậu trong bãi đậu xe ở khu thắng cảnh của hẻm núi, xung quanh ngoài xe tư nhân, còn có vài chiếc xe buýt cỡ trung bình.
Cuộc thi bay lần này là cuộc thi do một câu lạc bộ tư nhân tự tổ chức, số tiền thưởng không hề thấp, hơn nữa nó còn hấp dẫn rất nhiều người đam mê bay phi hành ở nơi này hăm he háo hức tranh giành thứ hạng.
Vấn đề là cuộc thi lần này là một chuyến bay ở độ cao thấp, mức độ nguy hiểm nhẹ, dưới hẻm núi cũng đã làm đầy đủ các biện pháp bảo vệ, có được tiền, cũng không đến nỗi đe dọa tính mạng, tự nhiên cũng kích động những lý tưởng của mọi người.
Chưa đầy mười phút, An Tống đã xuất hiện ở khu vực chờ với trang bị của mình, trên đầu cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc buộc đuôi ngựa buông thõng qua lỗ của mũ phía sau đầu, cho dù thần sắc ảm đạm, cũng đủ mười phần bắt mắt.
Khu vực chờ vốn đã ồn ào chẳng mấy chốc trở nên sôi nổi với đầy những cuộc thảo luận.
"Phải, tuyển thủ hạt giống đã đến rồi, sự cạnh tranh thậm chí còn khốc liệt hơn."
"Ai?"
"An Tống." Đối phương thấp giọng giải thích, "Chỉ cần cô ấy tham gia cuộc thi bay trong bộ đồ bay do trong nước tổ chức, hầu như mỗi trận đều có thể nhận được tiền thưởng."
"Ngầu vậy sao, cô ấy là dân chuyên nghiệp?"
"Nghiệp dư, chúng ta làm sao có thể có tuyển thủ chuyên nghiệp mà bay ở độ cao thấp không có chướng ngại vật như vậy.
Tuy nhiên cô ấy bay rất nhiều lần, cũng không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào."
"Mau nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra?"
"Hình như trong một vòng đấu loại đầu năm, cô ấy bất ngờ đi chệch lộ trình vài trăm mét khi đang bay, suýt xảy ra tai nạn.
Rất may là chiếc dù đã bung ra, người cũng hạ cánh an toàn.
Vì chuyện này, câu lạc bộ còn đặc ý để cô ấy ngừng thi đấu ba tháng, có lẽ sợ cô ấy trong lòng sẽ ám ảnh tâm lý í.
"
Lúc này, có một người đàn ông mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, mỉm cười ghé vào dò hỏi: "Nghe anh nói như vậy, An Tống...!trong giới của các anh rất nổi tiếng?"
Người thanh niên đang sắp xếp trang bị nghiêm túc gật đầu, "Trò chơi nguy hiểm đến tính mạng, anh chơi anh cũng sẽ nổi tiếng."
Người đàn ông ngượng ngùng sờ sống mũi và tiếp tục hỏi: "Các anh à, anh biết cô ấy chơi bay phi hành được bao lâu rồi không?"
"Không rõ lắm." Người thanh niên suy nghĩ một chút, "Dù sao thì chuyện này cũng chỉ mới nổi lên trong hai năm trở lại đây.
Nghe nói là một người mê thể thao mạo hiểm, không biết nguy hiểm là gì, mọi người trong câu lạc bộ đều biết cô ấy."
"Được rồi, cảm ơn, mấy anh."
Người đàn ông nói xong liền chạy chầm chậm trở lại bãi đậu xe.
Người này, là Trình Phong.
_ tui biết ngay:))
Sau khi lên xe, anh ấy khá là hào hứng quay lại, thao thao bất tuyệt truyền đạt một cách chân thực những tin tức mà anh đã dò hỏi được.
Cuối cùng, giơ ngón tay cái lên tán dương một câu: "Ngài Cửu, An Tống tiểu thư quả là tuyển thủ hạt giống của câu lạc bộ bay phi hành, thật sự làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác."
So với sự phấn khích của Trình Phong, người đàn ông trong xe bình tĩnh đến mức lãnh đạm.
Thậm chí...!hàng lông mày rậm cũng hơi cau lại, đôi mắt đen mơ hồ cũng thâm trầm rất lâu.
Ngoài sự kích khích, các môn thể thao mạo hiểm còn đòi hỏi ý chí kiên cường và lòng dũng cảm.
Vả lại An Tống không hề khá giả, lại bị bệnh tình kéo dài quấy nhiễu, có thể chưa hẳn là thật sự thích các thử thách kích thích, có lẽ...!cô xem trọng số phần tiền thưởng mùa giải kia hơn.
Những môn thể thao mạo hiểm nguy hiểm.
Một chút bất cẩn có thể dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cô sẽ không biết rõ được những khả năng tiềm ẩn bên trong.
Người đàn ông mím đôi môi mỏng, rũ mắt xuống nhéo nhéo lông mày, "Lịch trình thi đấu của cuộc thi sắp xếp như thế nào?"
"Ngày mai đấu loại, hôm nay là huy động tập huấn và giải thích lộ trình điều động, quy tắc trước trận đấu, chỗ ở đều tại khách sạn phong cảnh bên trên."
.....
Nhá nhem tối, ánh tà dương nhuộm đỏ Đan Hà, An Tống mang theo trang bị trở về khách sạn.
Cô tìm số phòng của mình một cách dễ dàng, vào cửa liền đặt thiết bị lên giá hành lý.
Câu lạc bộ bố trí các phòng tiêu chuẩn kép, hai người cho một phòng.
Nhưng trong mắt người ngoài, tính cách của An Tống u ám và lập dị, đi đâu làm gì cũng chỉ một mình.
Đến mức mà cứ mỗi trận đấu hay hoạt động, các thành viên khác thà rằng đi sang phòng khác kê thêm