An Tống theo bản năng đứng lên, "Vậy em về biệt thự trước.
"
Ấn tượng của cô về Tô Ngật Đình vẫn còn ở buổi gặp mặt tại Quan Bộc Nhai lần đó.
Trong suốt quá trình không hề có sự giao tiếp chứ đừng nói là quen biết.
Bây giờ hai người vừa trở lại Hương Giang, Tô Ngật Đình đã tìm tới gần cửa, có lẽ có việc gấp.
An Tống nghĩ bản thân nên tránh đi.
"Không cần.
" Dung Thận nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại ngồi xuống trên ghế sô pha, sau đó bưng chén trà đưa cho cô, "Cũng không phải người ngoài.
"
Có vẻ như người đàn ông sẽ không để cô đi, khuôn mặt cũng rất bình thản.
An Tống xua tan lo lắng, nhận chén khẽ nhấp một ngụm trà.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, kèm theo lời giễu cợt thiện ý của Tô Ngật Đình, "Cuối cùng cũng chịu quay về? Tôi còn tưởng rằng cậu say chết trong ngọt ngào rồi.
"
Vừa dứt lời, Tô Ngật Đình liền đi qua hành lang, đứng ở cửa phòng khách.
Vừa ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của An Tống.
Tô Ngật Đình: "! "
"Ồ, cũng ở đây à.
"
Tô Ngật Đình không chút ì hổ đi về phía trước, mơ hồ đảo mắt qua Dung Thận.
An Tống mím môi gọi anh Tô.
Chớp mắt, mấy người đã ngồi rải rác trong phòng khách, An Tống cúi đầu uống trà, khó có thể lờ đi ánh mắt soi mói xung quanh.
Dung Thận vắt chân nhàn nhã, trò chuyện với Tô Ngật Đình về những chủ đề không liên quan.
Ước chừng năm phút sau, Tô Ngật Đình không nhịn được nữa, ngẩng đầu hướng ngoài sảnh nói: "Đi thôi, làm ván cờ, đã lâu không chơi, ngứa tay quá.
"
Dung Thận khẽ mím môi mỏng, đứng dậy nói với An Tống: "Mệt thì lên lầu nghỉ ngơi một chút, anh sẽ về ngay.
"
An Tống gật đầu đáp ứng, người đàn ông lại nhìn sang Lý quản gia căn dặn: "Đem đồ của phu nhân đến phòng ngủ chính ở lầu ba.
"
"Được, bây giờ tôi sẽ thu xếp.
"
An Tống kinh ngạc nhìn bóng dáng anh đi ra khỏi phòng khách, cảm thấy! Anh vốn không cần tự mình tránh, chỉ là không để cô về biệt thự tránh mà thôi.
.
Cô cụp mắt cười, gọi Lý quản gia, đi theo ông lên phòng ngủ chính trên tầng ba.
Đó là không gian riêng tư của người đàn ông mà cô chưa từng đặt chân đến.
Ngay cả ngôi nhà chính này trước đây cũng chỉ bước chân qua phòng khách và phòng làm việc ở tầng hai.
!
Trong phòng nghỉ ngơi bên cạnh, Tô Ngật Đình đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu thở ra một vòng khói, "Cô gái nhỏ của cậu, lần này quay về có hơi khác.
"
Dung Thận nhận lấy điếu thuốc anh ấy đưa tới, cúi đầu châm lửa, trầm giọng hỏi: "Vội vàng như vậy tới đây chỉ để xem cô gái nhỏ nhà tôi thay đổi như thế nào thôi sao?"
Tô Ngật Đình: "! "
Anh cười đốt một tàn thuốc, "Sao trước đây tôi không phát hiện cậu hẹp hòi vậy nhỉ?"
"Tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có việc gì không thể tìm cậu à?" Tô Ngật Đình nhướng mày cao, "Hai tháng rồi cậu không về, tình huống bên Hương Giang trong lòng cậu nắm rõ sao?"
Người đàn ông nheo mắt lại, vẻ lãnh đạm trong mắt tan thành mây khói, "Ừ.
"
Tô Ngật Đình cẩn thận nhìn, cố gắng nhìn ra một số manh mối từ những thay đổi trong biểu cảm của anh.
Nhưng Dung Cửu quá khó dò, cho dù là anh em từ nhỏ, cũng khó có thể nhìn thấu ý tứ của anh.
Tô Ngật Đình không cố ý lừa bịp nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Văn Vãn sắp kết hôn.
"
Dung Thận nâng mi, nhướng mày hờ hững, "Cô ấy đã đến tuổi kết hôn rồi, lấy chồng cũng không có gì lạ.
"
Rõ ràng, người đàn ông đối với hôn sự của Văn Vãn không có hứng thú.
Một người phụ nữ chưa từng yêu, đối với Dung Thận, không khác gì A, B, C D trên đường.
Cùng lắm chỉ là một chút tình bạn, có thể nói chuyện hàn huyên.
"Cậu không tò mò cô ấy sẽ lấy ai sao?"
Dung Thận hít một ngụm thuốc lá, mặt không chút thay đổi cong môi nói: "Cô ấy lấy Dung Lục, hoặc bất kỳ người đàn ông nào trong nhà họ Dung cũng là chuyện bình thường, cho nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"
"Thì ra cậu cũng biết.
" Tô Ngật Đình cười nói: "Cũng không có gì lạ, nhưng cậu không nghĩ tới, nếu Dung Lục lấy Văn Vãn, Văn gia tự nhiên sẽ trở thành thế lực dự phòng của anh ta, đối với cậu mà nói, đây không phải chuyện tốt.
"
"Tìm kiếm lợi ích từ hôn nhân không vững chắc như cậu nghĩ đâu.
"
Đã là lợi ích thì đôi bên cùng có lợi, nhưng cũng phải có mâu thuẫn.
Bổ trợ cho nhau, không ai đơn độc.
Tô Ngật Đình