Nụ cười của An Tống đặc biệt rạng rỡ, là một trong số ít nụ cười răng khểnh, đôi lông mày cong vút và vẻ tươi vui thuần khiết.
Cô không chỉ uống quá nhiều mà còn bị lỗi trí nhớ luôn rồi.
Trong cơn say, đã trở lại khoảng thời gian vô tư nhất ngày xưa.
Dung Thận nhìn chằm chằm vào An Tống đang cười nói, thông qua khuôn mặt tươi cười này, anh mơ hồ có thể tưởng tượng được năm tháng đó cô tràn đầy năng lượng như thế nào.
Tim người đàn ông hơi đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào mặt cô.
Khi cô cười, vẫn luôn điềm tĩnh an nhiên, lại ẩn chứa một chút u sầu.
Khi cười toe toét, cả người trở nên sống động, là sự sống động thuộc về nét trẻ trung trong sáng và phóng khoáng của các cô gái trẻ.
Nếu không phải vì uống say, thì Dung Thận cũng chưa bao giờ có cơ hội gặp được An Tống như thế này.
Thấy người đàn ông nửa ngày không nói, cũng không đút canh cho mình, An Tống nghiêng đầu hỏi hắn: "Có uống nữa không ạ?"
Dung Thận nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở, tiếp tục đút cho cô từng thìa.
An Tống cứ như liệt hai tay, hưởng thụ được người đàn ông đút cho.
Uống được nửa bát canh, cô nhìn đi chỗ khác nấc lên: "No quá! "
Người đàn ông đặt bát canh giải rượu xuống, dựa lưng vào ghế, rất tự nhiên đặt lòng bàn tay lên vai cô.
Sau đó! !
Bị cô gái hất ra.
An Tống cau mày, vẻ mặt không hiểu càng thêm nghiêm túc, "Anh đẹp trai những cũng không thể động tay động chân đâu.
"
Trong nhận thức rời rạc của cô sau khi say rượu, Dung Thận trước mặt chỉ là một người đàn ông lạ đẹp trai.
Dung Thận khẽ nhướng mày, khóe miệng không kìm được nở nụ cười, "Em không biết anh sao?"
Vẻ mặt nghiêm túc của An Tống dần dần bị sự bối rối thay thế, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú ôn hòa mang theo nụ cười trên môi của người đàn ông, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Anh ấy đẹp trai hơn nhiều so với các bạn cùng lớp mà cô đã gặp.
Trưởng thành và tuấn tú, ngay cả động tác cởi khuy áo cũng thật tao nhã và trang nghiêm.
Nhìn hoài, mi mắt càng lúc càng nặng trĩu, một lúc sau, cô trực tiếp ngã vào trên sô pha, miệng lẩm bẩm gì đó, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Uống quá nhiều rượu khiến An Tống hoàn toàn bất tỉnh.
!
Ngày thứ hai, An Tống mệt mỏi uể oải đi xuống lầu.
Đã 9 giờ 30 sáng, đệm bên cạnh đã lạnh, không biết anh đã dậy từ lúc nào.
Trong phòng khách, Dung Thận đang nghe điện thoại thì nghe thấy tiếng bước chân, khi quay đầu lại, một cái đầu nhỏ cắ m vào trong lòng anh.
An Tống không kêu một tiếng nhào vào trong vòng tay anh, dụi trán vào ngực anh như một đứa trẻ.
"Làm thế trước, về phần còn lại khi tôi trở về thì bàn.
"
Dung Thận nói gì đó bằng tiếng nước ngoài qua điện thoại, nhưng An Tống tình cờ hiểu được.
Khi cúp máy, cô gái dùng hai tay nắm lấy vạt áo ở eo anh, ngẩng mặt lên khen: "Anh nói tiếng Đức giỏi đấy".
Cô có vẻ như vừa mới thức dậy, trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ ngẩn ngơ và mê mẩn sau khi say rượu.
Chính là do cô nửa mê nửa tỉnh, đầu óc còn chưa đủ minh mẫn, liền khen ngợi không chút dè dặt.
Người đàn ông nâng cằm cô lên, giọng điệu có chút kinh ngạc, "Có thể hiểu tiếng Đức sao?"
An Tống vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai, gật đầu, "Hiểu chút chút.
"
Dung Thận duỗi thẳng mái tóc dài hơi rối, câu môi thâm thúy nói: "Hiện tại! em biết anh là ai rồi à?"
"Hả?" An Tống cau mày khó hiểu, "Em không biết anh từ lúc nào?"
Người đàn ông nhéo má cô một cái nhẹ nhàng, "Đã quên chuyện tối qua rồi à?"
An Tống càng khó hiểu, "Tối hôm qua?"
Cô nghiêm túc nhớ lại, ngạc nhiên khi thấy mình không nhớ gì cả.
Ký ức cuối cùng lưu lại trên đường trở về, Dung Thận hỏi cô đã uống bao nhiêu ly.
An Tống cắn khóe miệng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang định mỉm cười, vô tội nói: "Không nhớ rõ, hay anh nhắc cho em đi?"
"Không nhớ được thì đừng nhớ nữa.
" Dung Thận vỗ vỗ đầu cô, ra hiệu về phía phòng bếp: "Đi ăn sáng trước đi.
"
!
Sau bữa sáng, An Tống nghe theo sự sắp xếp của người đàn ông, kinh ngạc dừng lại động tác lau tay, "Hôm nay anh về à?"
Cô mơ hồ nhớ ra! Hình như hôm qua Văn Vãn mời cô đi uống cà