Dung Thận chậm rãi bỏ áo khoác xuống, xắn ống tay áo sơ mi đến tận cánh tay, đi đến trước mặt An Tống, giọng nói trầm thấp dịu dàng, "Mới gặp một lần đã nhìn ra khí chất cùng phong thái rồi hả? "
An Tống giương mắt ngẩng đầu nhìn anh, luôn cảm thấy trong giọng điệu dịu dàng của anh ẩn giấu một chút không vui khó thấy.
Chỉ là không rõ ràng và không phân biệt được rõ ràng thôi.
"Cũng không quá tò mò, em chỉ muốn biết thôi." Cô ngửa người ra sau, bắt lấy hai ngón tay của Dung Thận lắc lắc, "Anh ấy và chị cả...!bạn trai à?"
An Tống nói mấy chữ cuối cùng có chút mơ hồ.
Nếu nói đến nam nữ, không khí do sự va chạm giữa họ tạo ra...!không những không có tia lửa giữa những người yêu nhau mà còn chứa đầy mùi thuốc súng vô thanh, điều này vô cùng kỳ lạ.
An Tống không phải là người tọc mạch, ít khi quá nhiệt tình với chuyện của người khác.
Có lẽ bởi vì Dung Nhàn là người nhà họ Dung, ấn tượng đầu tiên mà cô ấy mang lại cho mọi người là quá chín chắn, vui buồn không hiện rõ ràng, nhưng trước mặt Tiêu Minh Dự, sự khiển trách lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của cô ấy tương phản cực độ.
Sự kết hợp của những tính khí không nhất quán này khiến An Tống không khỏi muốn khám phá.
Phòng khách im lặng vài giây, người đàn ông trước mặt đã ưu nhã ngồi xuống.
Ánh mắt An Tống nhìn theo, hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, kéo tay áo anh thúc giục: "Phải không thế?"
"Hiện tại, không phải."
Dung Thận trả lời rất mơ hồ, phải là phải, không phải là không phải, nhưng anh lại thêm thời hạn, hiện tại là không.
Kinh nghiệm trong các mối quan hệ của An Tống đến từ người đàn ông bên cạnh.
Cô không nghĩ ra thêm khả năng nào nữa, bèn nhếch khóe miệng phỏng đoán, "Có nghĩa là...!anh Tiêu vẫn chưa theo đuổi được chị cả? "
Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô, anh cong môi giữ kín như bưng.
Mối quan hệ giữa Tiêu Minh Dự và Dung Nhàn thực sự không phải là bạn trai và bạn gái.
Nói theo đuổi cũng không sai, dù sao khi hai người ở bên nhau cũng chỉ là một trò vui để khuây khỏa nỗi cô đơn thôi.
Chẳng qua là trong trò chơi này có người vô tình động lòng...
Còn kết quả cuối cùng, Dung Thận không quan tâm.
Ngay cả khi Tiêu Minh Dự đi đường vòng tìm anh, anh cũng sẽ không giúp đỡ.
Nhiều nhất...!chỉ giúp cậu ta tạo ra một số cơ hội để đến gần Dung Nhàn thôi.
...
Vào đêm giao thừa, lâm viên thật náo nhiệt.
Những người giúp việc đang chuẩn bị bữa tối trước giao thừa, trong khi An Tống và Dung Thận đang ngồi trong phòng khách lắng nghe mọi người trò chuyện.
Cô hiếm khi nói chuyện, nhưng về cơ bản là lắng nghe.
Còn người đàn ông ngồi bên cạnh cũng đề cao phẩm chất tiếc chữ như vàng, nắm lấy ngón tay mềm mại của An Tống mà nhào nặn, thỉnh thoảng nói một câu, cũng rất ít nói.
Vốn dĩ cô con dâu mới cưới nào cũng ít nhiều cảm thấy khó chịu khi ngồi ở phòng khách nhà chồng trong không khí sum họp gia đình ngày Tết như vậy.
Huống hồ là An Tống.
Nhưng chính vì sự xuất hiện của Tiêu Minh Dự mà sự xấu hổ và khó chịu của người ngoài cuộc này đã giảm đi.
Cũng không biết Nguyễn Đan Linh nghĩ gì, Tiêu Minh Dự là "trợ lý" của Dung Nhàn, không chỉ được mời đến phòng khách uống trà và trò chuyện, phòng của anh ta còn được bố trí trong biệt thự của Dung Nhàn.
Nguyễn Đan Linh đưa ra lý do là vì tòa nhà có phòng khách ở sân sau đã kín chỗ, dù sao cũng là trợ lý của Tiểu Nhàn, vì vậy cũng không thể để cậu ấy ở cùng Tiểu Cửu được.
Dung Nhàn không bao giờ ngờ rằng những điều vô nghĩa mà cô tùy tiện bịa ra lại trở thành lý do để mẹ cô làm thành chuyện uyên ương.
Người ta cũng không phải thiếu niên thiếu nữ, ai mà không nhìn ra chiêu này?
Cô cũng chỉ kinh ngạc, mẹ thật sự không nhìn ra tên tiểu bạch liễm* này là nam Phượng Hoàng * da mặt dày sao?
*Tiểu bạch liễm: trai bao.
Chươ????g ????ới ????hấ???? ????ại ﹎ ????????uM????????UY????????﹒???????? ﹎
*Nam phượng hoàng: anh chàng lớn lên ở nông thôn và có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ
"Minh Dự này, cháu làm việc dưới Tiểu Nhàn, chủ yếu phụ trách công việc gì?"
Nguyễn Đan Linh uống trà