Cuối cùng, Dung Nhàn vẫn đưa Tiêu Minh Dự lên taxi để quay về.
Cô đã thử nhiệt độ trán của anh ta, thực sự rất nóng.
Bên trong xe, chỉ có tiếng gió lướt qua thùng xe.
Hai người ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau, không ai lên tiếng.
Chỉ có Tiêu Minh Dự thỉnh thoảng cố nén ho.
Mặc dù ngày thường Dung Nhàn đối với anh đủ loại hà khắc, nhưng cô vẫn là một người phụ nữ mỏng manh, bên ngoài cứng rắn bên trong mềm mỏng.
Cô nghiêng đầu nhìn bên cạnh, lòng không hiểu sao lại mềm nhũn ra.
Lúc này, người đàn ông tựa ở gối cổ sau đầu, ngũ quan tuấn mỹ phủ một tầng mỏng màu đỏ sẫm, hai mắt hơi nhắm lại, hô hấp không ổn định, nét tuấn mỹ tăng thêm vài phần yếu ớt.
.
Dung Nhàn vẫn biết rằng Tiêu Minh Dự rất đẹp trai, nếu không thì cô đã không nhìn trúng anh khi đó.
Nhưng trong ấn tượng của cô, anh ta luôn là một tên vô lại và khốn nạn, gần như chưa bao giờ lộ ra hốc hác như vậy, điều này khiến Dung Nhàn càng thêm không vui.
Cô yên lặng thở dài, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, mở danh bạ ra bấm gọi, "Bác sĩ Thẩm, đến căn hộ của tôi một chuyến, cảm sốt do lạnh! "
Còn chưa kịp nói xong đã bị giật mất điện thoại.
Dung Nhàn thấy Tiêu Minh Dự cúp điện thoại, một cơn giận dữ không tên xông lên, "Anh lại muốn! "
"Không gọi bác sĩ, không chết được.
"
Giọng của người đàn ông rõ ràng là khàn, khi nói hơi thở của anh nóng hơn bình.
"Tiêu Minh Dự, anh! "
Chưa kịp thốt ra lời khiển trách cùng châm biến, người đàn ông đã nghiêng người, trực tiếp dựa vào vai cô, nhắm mắt lại thủ thỉ: "Bảo bảo, anh thấy khó chịu.
"
Cổ họng của Dung Nhàn nghẹn lại, tất cả những lời nói đều bị chặn lại trong cổ họng, cô không thể thốt ra một từ nào.
Đàn ông thích phụ nữ làm nũng, còn phụ nữ thì không chịu được đàn ông làm nũng.
Đặc biệt là một người đàn ông với thân hình vạm vỡ và phong thái bệ vệ, thỉnh thoảng lộ ra vẻ lưu manh, sức ảnh hưởng có thể tưởng tượng được.
Tư thế ngồi của Dung Nhàn cứng ngắc, hồi lâu vẫn chưa hồi phục.
Cô còn không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Chỉ ngồi ngây người đến điểm đến, trời đã tối dần nhưng Dung Nhàn vẫn nhận ra tòa nhà trước mặt.
Hương Chương Duyệt Phủ.
Đương nhiên cô sẽ không cho rằng tài xế lái nhầm đường, bởi vì khi lên xe, Tiêu Minh Dự đã ngồi vào ghế sau trước, hơn nữa đó cũng là địa chỉ anh báo.
"Tại sao lại đến đây?"
Dung Nhàn đẩy đầu Tiêu Minh Dự, nhưng phát hiện ra rằng trán anh còn nóng hơn trước.
Người đàn ông thở ra khí nóng, xoa xoa thái dương, "Anh kêu đầu bếp làm thêm bữa tối cho chúng ta, tôi bệnh rồi, không thể về căn hộ của em ăn đồ ngoài không bổ dưỡng được.
"
Dung Nhàn không nấu ăn, cô thường gọi món mang đến hoặc đi nhà hàng.
Nghe Tiêu Minh Dự lý luận ngụy biện, cô không khỏi tức giận, nhưng chạm vào đôi mắt đỏ sẫm của anh, cô uất ức đến mức không nói nên lời.
Loại cảm giác này thật ra rất tệ, một loại cảm giác bị thao túng khống chế vô lực.
Dung Nhàn không muốn xuống xe, vì vậy cô lạnh lùng giễu cợt: "Ăn đồ ăn ngoài là có lỗi với anh sao? Bác tài, quay đầu lại đi, đi! Tiêu Minh Dự, anh buông tay cho tôi.
"
Cho dù một người đàn ông bị ốm, anh ta vẫn có lợi thế tự nhiên về sức mạnh thể chất.
Dung Nhàn bị anh lôi kéo ra khỏi xe, lấy hành lý từ cốp xe ra, sau đó c**ng bức bế cô vào biệt thự.
Vừa vào cửa, mùi đồ ăn đã thơm phức.
An Tống ngồi trong phòng khách đang thảo luận với Lăng Kỳ về phương thức hoạt động của app.
Thấy hai người đi cùng nhau, An Tống kinh ngạc nhướng mày, "Chị, sao chị lại trở về?"
Dung Nhàn không muốn người ngoài nhìn thấy trò đùa này, vì vậy cô hất cánh tay đang khoác trên vai của Tiêu Minh Dự, cười lạnh nói: "Giờ chị có chút việc, không thể đi.
"
Vừa nói, cô vừa mơ hồ liếc nhìn quanh phòng khách và góc sô pha vài lần, nhưng không có dấu hiệu của hộ chiếu.
Khóe mắt An Tống lóe lên, cười mời nói: "Có muốn cùng nhau ăn cơm không, cơm vừa mới dọn lên.
"
Dung Nhàn gật đầu đồng ý, mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng vừa định đi thì nhớ tới một chuyện, "An An, ở nhà có thuốc hạ sốt không?"
"Chắc là có, em đi xem.
"
An Tống đứng dậy đi tới ngăn tủ tìm hộp thuốc, vội vàng lấy ra thuốc cảm và thuốc hạ