Chỉ một câu nói, kéo cả ba người vào.
Bất kể An Tống và Văn Vãn có thân thiết hay không, những lời nói của Dung Yến chắc chắn đã dội một gáo nước lạnh vào mối quan hệ của bọn họ, gián tiếp gây thêm rắc rối cho Dung Thận.
An Tống có lẽ hiểu tại sao Dung Nhàn và Dung Yến bất đồng rồi.
Hắn xác thực không làm điều phi pháo, nhưng quá mồm mép, ăn nói cũng không đúng nới đúng chỗ, không chút nương tay.
An Tống không tin rằng một người đàn ông giàu có với xuất thân cực tốt như này lại không biết nặng nhẹ mà đi gieo rắc bất hòa, đặc biệt khi hắn còn là anh họ của Dung Thận.
Điều duy nhất hợp lý là hắn cố tình làm vậy.
An Tống cau mày nhìn Dung Yến đang cười nham hiểm, câu hỏi này không có đáp án tiêu chuẩn, bất luận Dung Thận trả lời như thế nào, hắn nhất định sẽ tiếp tục buông lời.
Vì vậy, An Tống vốn luôn kín tiếng trước mặt người ngoài khẽ cười một tiếng, chủ động nói: "Em nghe cũng không giống như là đang oán trách thay ai, mà lại là..."
An Tống cố ý dừng một chút, Dung Yến nghe thấy thanh âm liền nhướng mày.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp nhưng non nớt của An Tống, trong lòng buồn cười, "Em dâu, ăn nói còn ấp a ấp úng, nửa câu còn lại em định để anh tự tưởng tượng sao?"
An Tống nhấp một ngụm trà, cười bổ sung nói: "Anh Cửu là đang nói với anh, không nên lo chuyện bao đồng."
Dung Yến bị chế nhạo, không những không tức giận mà nhìn An Tống càng hứng thú.
Hắn vốn tưởng rằng cô là kiểu mỹ nhân đầu gỗ không có cảm giác tồn tại, nhưng không ngờ rằng cũng có lúc miệng lưỡi sắc nhọn thế này.
"Em dâu, lời này em nói anh không thích nghe......"
Lời còn chưa dứt, An Tống nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn ăn cơm không?"
Ý là, nếu hắn ta không thích nghe, vậy bữa cơm này đừng ăn nữa.
Dung Yến: "..."
An Tống nói vài câu khống chế hiện trường, thấy Dung Yến trầm mặc không nói, cô thu hồi tầm mắt, nhìn ánh mắt cưng chiều si mê của người đàn ông bên cạnh mình, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, nhỏ giọng nói vào tai anh, "Anh ta thật phiền phức."
Dung Thận nhéo má cô, giọng nói khàn khàn phát ra từ bên môi anh, "Thật sự rất khó chịu, sau này sẽ không gặp nữa."
Dung Yến: "..."
Hắn nghiến răng, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Văn Vãn đang nhấp trà bên cạnh, trầm mặt ủ rũ nói: "Anh nói vị hôn thê thân yêu, em có phải nên học cách bảo vệ vị hôn phu của mình hay không?"
Văn Vãn quay đầu lại nhìn hắn, nở nụ cười thuần thục nhưng không thật, "Rõ ràng là anh vô cớ gây chuyện, sao lại nhờ em bảo vệ?"
Dung Yến: "..."
Bữa ăn này là bữa cơm đau lòng nhất mà Dung Lục gia từng ăn.
Sau khi đồ ăn được dọn ra, hắn nhìn đồ ngọt chiếm một nửa số lượng, không món nào là món hắn thích nhất, vẻ mặt u ám như sắp có bão.
Nhưng cuối cùng vẫn không có chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ trong lòng, cô gái An Tống này thật không coi mình là người ngoài, gọi một đống tráng miệng, cái quỷ gì chứ.
Nhưng mà, người em của hắn vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như xưa, thỉnh thoảng gắp đồ ăn, nhặt xương cá cho An Tống, giống như một người cha già vậy.
Cho đến khi bữa ăn sắp kết thúc, Văn Vãn đem đồ tráng miệng lần lượt đặt trước mặt An Tống, "Đây đều là món tráng miệng mà chị cảm thấy rất ngon, em ăn thử đi."
Dung Yến nghi ngờ nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh, làm ầm ĩ hồi lâu, ngoại trừ mật quế hoa thơm ngào ngạt, bốn năm món tráng miệng khác đều là Văn Vãn chọn đấy?
Cô ta cố ý đến phá đám đúng không?
...
Sau bữa ăn mười phút, hai anh em Dung Thận và Dung Yến có ý nói chuyện riêng, đến nỗi nội dung cuộc trò chuyện như thế nào thì không tài nào biết được.
An Tống và Văn Vãn nhân cơ hội bước ra khỏi phòng.
Hai người đồng thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn nhau cười.
Nhiều năm sau, nhiệt độ ở Trạm Châu đang dần ấm lên, khu vườn trên sân thượng ở tầng hai của tòa nhà đã trồng rất nhiều cây xanh, tô điểm thêm cho mùa xuân.
Văn Vãn đi bên cạnh An Tống, suy nghĩ vài giây, thành thật nói: "Mấy lời Dung Yến nói không nên để trong lòng, cái người sợ thiên hạ không loạn như anh ta, tự cho mình là đúng..."
"Anh ta thật sự chẳng ra gì." An Tống đổi đề tài, quay đầu dùng ánh mắt khó hiểu hỏi: "Tại sao chị lại muốn đính hôn với anh