An Tống nhéo nhéo ngón tay Dung Thận, trầm giọng nói: "Hay là...!đợi lát nữa vào đi?"
Không đợi người đàn ông trả lời, giọng nói của Dung Nhàn lại từ trong phòng truyền đến: "Đừng có nói đường hoàng như vậy, tôi nghi ngờ còn không phải do anh có tiền án?"
Vài giây sau, Tiêu Minh Dự khẽ nói: "Ngày mai anh sẽ cấp giấy xác nhận không tiền án, em thấy thế nào?"
"Anh......"
Dung Nhàn th ở dốc không nói nên lời.
Tiêu Minh Dự luôn có thể dễ dàng chọc giận cô.
Ngoài cửa, Dung Thận cười lắc đầu, dẫn An Tống đi vào.
Khi Dung Nhàn nhìn thấy người đến, cô cố nén vẻ ủ rũ giữa hai lông mày, nhấp một ngụm nước chanh trong cốc, lấy lại vẻ trang nghiêm và quý phái của một quý cô.
Trong mắt người ngoài, Dung Nhàn luôn có một vẻ ngoài điềm tĩnh và thờ ơ, áo sơ mi voan màu be kết hợp với quần tây nữ, cô có khí chất tao nhã và không thiếu sự lão luyện của một phụ nữ lặn lộn trong công việc.
Chỉ là ở trước mặt Tiêu Minh Dự, mỗi lần bị chọc giận lại nổi tính lên, không còn khoa trương nữa, cả người trở nên có cảm xúc hơn, rất thực tế.
Có lẽ Dung Nhàn thậm chí còn không nhận ra rằng Tiêu Minh Dự là người đàn ông duy nhất có thể kích động tâm trạng thất thường của cô ấy.
Ở đây, An Tống và Dung Thận ngồi đối diện nhau, bầu không khí ngột ngạt dịu đi đôi chút.
Dung Nhàn ngước mắt lên, khẽ cười nói: "Nghe nói hôm nay em bắt đầu đi học?"
"Vâng, em mới đi học về." An Tống nhẹ nhàng nói, nghĩ đến số của mình còn ở trong danh sách chặn, cô trầm giọng hỏi: "Chị...!bình tĩnh lại chưa?"
Dung Nhàn sửng sốt, cầm ly nước chanh đã rót đưa cho cô, "Chị không giận em, lát nữa chị sẽ bỏ em ra khỏi danh sách chặn."
An Tống cảm thấy không bảo đảm, dù sao lúc trước đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ ngoài cửa, di động của chị cả cũng không biết hiện giờ ở đâu.
Vì vậy, cô lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ gửi dưới gầm bàn, "Chị, thêm WeChat."
Cô dùng WeChat để tìm kiếm số điện thoại di động của Dung Nhàn, nhưng không có người dùng.
Sau khi thêm WeChat, sẽ không trách chị ấy chặn cô nữa.
Dung Nhàn nhìn động tác nhỏ thông minh của An Tống, không khỏi nhéo mặt cô, cầm điện thoại nhập tài khoản WeChat.
Là một chuỗi các chữ cái trông giống như tên viết tắt của hai tên.
An Tống hài lòng gửi yêu cầu kết bạn, lời nhắc nhở của Dung Nhàn đúng lúc vang lên bên tai, "Chị sẽ kết bạn lại em khi tìm thấy điện thoại."
Trong thời đại thông tin, không có điện thoại di động giống như đi ra ngoài mà không có quần áo, cảm thấy rất khó chịu.
Buổi chiều cô đều ở công ty, trên đường đi đến quán cà phê dưới lầu, gặp Tiêu Minh Dự đang ôm cây đợi thỏ, sau đó quay lên lầu thì phát hiện điện thoại của mình đã biến mất.
Không lâu sau, người phục vụ mang đến một nồi đồng chất đầy hải sản, Tiêu Minh Dự và Dung Thận thỉnh thoảng hàn huyên vài câu, Dung Nhàn không thèm nghe, căn bản là tập trung vào An Tống.
"Em là sinh viên năm hai hay năm cuối?"
An Tống đáp: "Năm hai, nếu em vượt qua kỳ thi giữa năm, bình thường vào tháng chín sẽ được lên học năm ba."
Là một sinh viên chuyển trường, ngoài việc đáp ứng các điều kiện chuyển trường cần thiết và nghiêm ngặt, các kỳ thi và đánh giá khác nhau cho trường chuyển tiếp cũng là ưu tiên hàng đầu.
Nghe thấy âm thanh, Dung Nhàn hiểu ý gật đầu, "Chị có một người bạn học thời đại học đang làm giáo viên tại Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu.
Đợi tí chị sẽ gọi điện thoại cho anh, nhờ anh ấy ở trường để ý đến em hơn."
An Tống vừa định nói không cần, Dung Nhàn bất giác thở dài một hơi, "Nếu không phải bị chó tha mất điện thoại, hiện tại có thể gọi rồi."
Nói xong, cô uống nước như bình thường, nhưng lại liếc xéo sang Dung Thận ở góc đối diện.
Dựa vào việc Tiểu Cửu coi trọng An An như này, khi nghe nói ở trường có người chăm sóc để ý con bé, còn không nhanh giúp cô lấy lại thoại di động đi?
Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, Tiêu Minh Dự nhân cơ hội xen vào, "Chó ngoan."
Dung Nhàn: "..."
An Tống: "..."
Dung Thận im lặng hồi lâu, nghiền ngẫm nhìn