"Ồ." An Tống nhướng mày tỏ ý hiểu, "Anh không cần tới cũng được, chỉ cần nói cho em biết địa chỉ, em có thể bắt taxi đến đó."
Từ tòa nhà Trạm Châu quay lại trường để đón cô chắc chắn sẽ phải đi đường vòng, lãng phí thời gian.
Cô cũng không phải không ra ngoài một mình được.
"Không sao, chỗ ăn đã đặt cũng gần trường em."
An Tống còn muốn nói gì nữa, nhưng điện thoại trong túi người đàn ông vang lên.
Trả lời xong, anh đứng dậy đi ra khu vườn nhỏ, với tay lấy hộp thuốc lá trên quầy pha trà.
An Tống nhìn bóng dáng cao lớn trong bầu trời mờ ảo, ánh mắt lưu luyến, mím môi cười khẽ.
Đêm đó, cô không ngừng suy nghĩ tìm cơ hội để tìm hiểu người yêu cũ của Dung Thận.
Nhưng sau bữa tối, người đàn ông đến phòng làm việc, có vẻ hơi bận rộn.
An Tống không hay lúc nào cũng quấy rầy anh, cho nên đơn giản trở về phòng làm việc làm xong bài tập giáo viên giao, sau đó trở về phòng ngủ cũng đã gần mười giờ.
Gần đây, lịch trình của An Tống đã bị điều chỉnh bởi vì phải dậy sớm đi học mỗi ngày.
Gần như đã ngủ trước mười một giờ đêm.
Khi Dung Thận trở lại phòng ngủ chính, liền thấy An Tống ôm chăn chìm vào giấc ngủ say.
Tư thế ngủ của cô gái nhỏ vẫn là một dấu hiệu của sự bất an.
Hai tay ôm chăn, má vùi vào trong góc chăn, nhưng...!khác với trước đây, đêm nay cô ôm cả đống chăn vào lòng.
Người đàn ông nhíu mày, ngồi nghiêng ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô gái, lắc đầu cười bất lực.
...
Trưa ngày hôm sau, lúc 11 giờ 25 phút An Tống ra khỏi tòa nhà dạy học, đi thẳng đến cổng trường.
Về phần câu lạc bộ người mẫu, cô tạm thời đồng ý với Hà Nguyệt, đồng thời cũng đi dự phòng báo trước, nói rằng nếu không thích ứng được với nhịp điệu và tiết tấu hàng ngày của câu lạc bộ, cô sẽ tự nguyện rút lui để không gây rắc rối cho mọi người.
Hà Nguyệt lúc đó đã tự nghĩ rằng chỉ cần câu lạc bộ không đóng cửa, cô sẽ không thể để An Tống, người phụ trách sắc đẹp này, nghỉ việc.
Mặc dù tất cả các câu lạc bộ trong trường đều có thành viên và vòng kết nối cố định, nhưng vẫn có một bầu không khí so sánh và cạnh tranh lẫn nhau.
Hiện giờ An Tống được coi là nhân vật có tiếng trong khoa máy tính, gia nhập câu lạc bộ người mẫu như hổ mọc thêm cánh.
Chủ yếu là mặt đẹp dáng chuẩn, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của câu lạc bộ.
Nhà hàng chè Hồng Kông.
Mới hơn 11 giờ 45 phút An Tống và Dung Thận xuống xe.
Cô chỉ nghĩ rằng người cùng anh ăn tối hôm nay là bạn ngoại quốc của anh, từ đầu đến cuối cô chưa từng hỏi tên cụ thể.
Bởi vì lờ mờ đoán ra rằng có thể đó là vị tên Richie mà Trình Phong đã nói tới.
Xét cho cùng, vào đêm ăn tối ở nhà hàng hải sản, Trình Phong nói rằng Richie sẽ đến Trạm Châu vào sáng sớm.
Không lâu sau, hai người đến cửa nhà hàng, vừa bước lên bậc thang, mu bàn tay phải của An Tống nóng ran, cúi đầu nhìn xuống liền thấy Dung Thận đang nắm tay cô.
Động tác lộ ra thân mật theo thói quen, bình thường đến mức An Tống không thèm để ý.
Nhà hàng do Trình Phong đặt, trang trí theo phong cách đường phố Hồng Kông những năm 1980, bắt chước thiết kế của một quán trà, tràn đầy cảm giác xưa cũ.
Đi vào khu nhà ở lầu hai, vừa mở cửa ra, An Tống đã nghe thấy tiếng ghế cọ vào sàn nhà.
Người bên kia hình như đứng dậy ngỏ lời chào.
An Tống đang đi phía sau Dung Thận, khi cô đi qua cánh cửa phòng đầy hoài niệm, liền nghe thấy một giọng nói xa xăm quen thuộc, "Anh mang theo An tới à?"
An Tống không cẩn thận nghe những gì sau đó, bởi vì đối phương nói tiếng Ý, cô có thể hiểu được.
Chỉ là--
Sao giọng người này quen thế.
Quen đến mức...!Trong dịp Tết Nguyên đán, cô cũng nói chuyện điện thoại với anh ấy.
Cho dù những người bạn nước ngoài có giọng giống nhau, thì cũng không thể có âm đuôi giương lên giống nhau được.
An Tống vừa đi vào phòng riêng vừa suy nghĩ, vừa ngước mắt liền nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng cao lớn, dũng mãnh, ngũ quan sâu, đôi con ngươi màu lục đặc biệt hút mắt, đúng là một anh chàng ngoại quốc đẹp trai tiêu chuẩn.
Quần áo của anh ấy không trang trọng, áo khoác thường màu đen và quần tây, bình thường và đơn giản.
An Tống lặng lẽ gãi tóc mái khi nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc.
"An— đã lâu không gặp!"
Đối phương hiển nhiên rất hưng phấn, đi