Hiển nhiên, Dung Thận sẽ không để cho cô tự mình lộ ra vết sẹo.
An Tống cúi đầu nghịch ngón tay của người đàn ông, "Thật ra...!không có gì là không thể nói."
Anh biết Richie, chỉ cần nghe ngóng một chút, cũng có thể biết về vụ tai nạn cáp treo xảy ra trong núi tuyết năm đó.
Không có nhiều thông tin ở Trung Quốc, nhưng sau vụ việc, khu nghỉ dưỡng trượt tuyết đã mở ra biện pháp bảo vệ quyền riêng tư nghiêm ngặt cho tất cả các nạn nhân và những người sống sót.
Lòng bàn tay của Dung Thận chậm rãi đặt ở sau đầu cô, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc của cô, "Không quan tâm có thể nói hay không, không cần thiết phải nói."
Nghe đến đây, An Tống căn bản xác định, anh đã biết nguyên nhân kết quả.
Không có cảm xúc đặc biệt đau buồn, mà bình lặng và có chút gì đó trống rỗng, ngập ngừng.
Căn bệnh trong lòng lâu nay cô cho là vô phương cứu chữa, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đã không nghiêm trọng như trong tưởng tượng nữa.
Sự cân bằng và năng lượng trong trái tim cô đang dần nghiêng về phía Dung Thận, quá khứ ác mộng trước kia không còn là một phần trong cuộc sống và cảm xúc của cô, thay vào đó, cô ngày càng gắn bó và tin tưởng sâu sắc hơn với Dung Thận.
An Tống lẳng lặng nằm trên vai người đàn ông, mấy phút sau, cô vươn tay kéo cổ áo sơ mi của anh.
Dung Thận cụp mắt xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ hơi đậm nên anh không nhìn rõ vẻ mặt của cô gái.
Anh nâng quai hàm của An Tống, khi ánh mắt chạm nhau, liền nghe thấy cô nói giòn giã: "Đến lượt anh."
"Đến lượt anh cái gì?"
Mặc dù tâm trạng của An Tống có bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng cũng không đến mức tự đẩy mình vào ngõ cụt của tróc tách tình cảm như trước nữa.
Cô giật giật vạt áo trắng của người đàn ông, nhắc lại chuyện cũ: "Vừa rồi trong nhà hàng em hỏi anh, anh vẫn chưa trả lời.
Có phải anh đưa Trình Phong đi dự tiệc ở trong nước không?"
An Tống cũng không quên, sau khi hỏi xong câu hỏi này, Dung Thận đã đổi chủ đề.
Hoặc là lánh nặng tìm nhẹ, hoặc là có tật giật mình.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng lời anh nói lại khiến người ta phải suy nghĩ, "Không mang Trình Phong đến yến tiệc trong nước..."
An Tống đợi mấy giây, nhịn không được hỏi: "Anh dẫn ai?"
Dung Thận không nói gì, nhưng trong mắt anh hiện lên nụ cười sâu hơn, vòng tay ôm eo cô cũng hơi siết chặt, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.
An Tống vặn eo, cố gắng điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn.
Sau đó, bầu không khí có hơi lạ.
An Tống không nhúc nhích nữa, ánh mắt lấp lóe, hai tay đụng vào ngực người đàn ông, không tự tin thúc giục: "Đừng lảng tránh câu hỏi của em."
Cô gái trong vòng tay ngồi nghiêng một bên, gò má ửng hồng vì nắng trưa, mơ hồ có thể nhìn thấy những sợi tóc mảnh tượng trưng cho tuổi trẻ trên gương mặt.
Người đàn ông cúi xuống hôn lên vành tai cô, sau đó là một giọng nói trầm thấp đầy ý cười, "Trình Phong luôn tham gia các buổi tiệc trong nước, còn anh rất ít khi tham gia."
Hiếm khi tham dự, không phải là không bao giờ.
An Tống cảm thấy lỗ tai có chút ngứa ngáy, quay đầu hơi né tránh, thận trọng kéo dài câu nói: "Cũng không dẫn người yêu cũ đi cùng sao?
Cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề về người yêu cũ, An Tống quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Dung Thận.
Ánh mắt giữa những người đang yêu đương va chạm, khó tránh khỏi nảy sinh sự mơ hồ kỳ lạ.
An Tống cảm thấy có chút khó chịu khi bị anh nhìn chằm chằm, vừa định bước xuống khỏi người đàn ông, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai, theo sau là lời tỏ tình khàn khàn đầy từ tính.
...
Quay lại cổng trường cũng đã hai giờ rưỡi chiều.
An Tống đút hai tay vào túi, đi về phía trước, cúi đầu nhưng khóe miệng lại cong lên.
——Trừ phi Dung phu nhân ly hôn với anh, nếu không cả đời này e rằng không có cơ hội có người yêu cũ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trấn Hồn
2.
[Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
3.
[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang
4.
Lâm Hạ - Bạch Lạc
=====================================
Đây là những lời mà Dung Thận thì thầm vào tai cô trước khi bế cô lên lầu.
An Tống xin tạm gọi là tỏ tình.
Không có gì không rõ ràng, Dung Thận trong mắt cô ôn nhu như ngọc, thận trọng không tùy tiện, lời nói ra khỏi miệng cũng đáng giá rất nhiều.
Trước đây,