Câu lạc bộ Tôn Đường.
Thân ảnh cao lớn và thẳng tắp của Dung Thận chậm rãi đi tới bãi đậu xe, cúi đầu ngồi vào ghế sau, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Cơn gió nào lại đưa bà tới đây vậy?"
Dung lão phu nhân nhìn về phía trước, tư thế ngồi ngay ngắn khẽ nói: "Nghe nói, gần đây cháu qua lại rất thân với một cô gái tên là An Tống?"
Trong xe yên lặng vài giây, người đàn ông mới bình thản ung dung câu lên đôi môi, "Người nghe ai nói?"
"Điều này không cần cháu lo, cô gái có thể được cháu đối xử đặc biệt, trước tiên cháu hãy nói cho bà biết về lai lịch của cô ấy."
Trong gia tộc khi chọn vợ, xem trọng không chỉ ngoại hình bên ngoài, mà còn có cả lễ nghi, giáo dưỡng và bản lĩnh tư duy cũng không thể thiếu.
Với mức độ hiểu biết của bà về tiểu Cửu, nếu An Tống này không xuất chúng hơn người, không thể nào chiếm được sự coi trọng của nó.
"Không phải A Kỳ đã giúp bà điều tra rồi sao." Dung Thận nghiêng đầu nhìn thần sắc khá nghiêm túc của bà cụ, nghiền ngẫm đáp lại: "Cháu cũng chỉ biết giống như bà thôi."
Lúc này, Dung lão phu nhân hoàn toàn ngạc nhiên, "Thật sao?"
"Đương nhiên." Người đàn ông thản nhiên vắt chân, thâm thúy bổ sung thêm: "Cháu nói dối bà lúc nào?"
Biểu hiện của Dung Thận quá mức bình tĩnh, Dung lão phu nhân nhất thời cũng bối rối.
Lẽ nào đúng như những lời A Kỳ nói, lai lịch của An Tống không bình thường sao?
Nhưng sự thực là, cho đến bây giờ ngoài những tin tức đã biết, Dung Thận vẫn chưa từng điều tra An Tống.
Bất luận là xuất thân của cô, thậm chí cả thông tin chi tiết về cha mẹ cô, những điều này đều không quan trọng trong mắt anh.
Từ cái ngày mà An Tống coi nhầm anh là bác sĩ trị liệu tâm lý, mọi thứ đều chỉ là từ kết quả mà thuận theo.
Dung lão phu nhân không để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, bà nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Hiếm khi thấy cháu quan tâm đến một cô gái như vậy, cháu chọn một ngày, nhanh chóng đưa cô ấy đến nhà cho bà gặp mặt, bà sẽ thay cháu kiểm định.
Dung Thận ý vị sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ, "Thời điểm đến, cháu sẽ đưa cô ấy trở về."
Chưa đầy mười phút sau, xe của Dung lão phu nhân đã rời khỏi câu lạc bộ Tôn Đường.
Người đàn ông với dáng người khí thế ngang tàng cũng quay trở lại đại sảnh.
Xe chạy qua ngã tư, Dung lão phu nhân cảm khái thở dài: "Tiểu Vãn đã lâu không tới trò chuyện với tôi rồi."
A Kỳ ngay lập tức tiếp lời: "Có lẽ dạo này Vãn tiểu thư bận ôn thi piano, không bẳng đến tối tôi gọi điện thoại cho cô ấy, để cô ấy có thời gian rảnh qua chuyện trò với người."
"Ừ, làm theo ý cậu đi."
Nói xong, Dung lão phu nhân đỡ trán, có chút khó chịu nhắm mắt lại.
Bất kể nói thế nào, thì trong lòng bà tiểu Vãn mới là ứng cử viên có điều kiện tốt nhất để trở thành cháu dâu, cho dù cuối cùng không thể kết thông gia với nhà họ họ Văn, thì vợ của tiểu Cửu chí ít cũng phải sánh được với tiểu Vãn.
.....
Thời gian như nước chảy, cuộc sống của An Tống vẫn trước sau như một bình yên và đơn giản.
Bây giờ trong nhà có thêm An An, ngày tháng trái lại trôi qua nhanh chóng, cũng không đến nỗi cô đơn, vất vả.
Lại đến thứ Hai, ngày tiếp nhận trị liệu.
Tiết trời cuối thu càng ngày càng lạnh, An Tống mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác len đã lâu không mặc, lại chọn một chiếc áo sơ mi cổ cao, ăn mặc chỉnh tề xong liền nhắn nhủ vài câu với An An, rồi rời khỏi căn nhà gỗ.
Thời gian gặp mặt hôm nay đã đổi sang buổi chiều, vẫn là Trình Phong đến đây đón người.
An Tống gặp anh ở đầu ngõ, lên xe, cũng không có hỏi nhiều, theo thói quen ngẩn người ngồi bên cửa sổ.
Mặc dù Trình Phong muốn cùng cô trò chuyện vài câu, nhưng vì không tìm được chủ đề thích hợp, chỉ có thể từ bỏ.
Chưa đến một giờ rưỡi, xe dừng trước cửa của một cửa hàng cà phê thư viện.
Đây là một con phố cổ, hai bên đường trồng đầy cây long não, cành lá chưa rụng chắn ngang trước những kiến trúc của tòa nhà, không có nhiều người đi đường và xe cộ, nơi đây tràn ngập sự yên tĩnh cách xa cái hối hả và nhộn nhịp của thành phố.
An Tống bước vào thư viện, đại sảnh trống trải đầy những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, xung quanh thoang thoảng hương thơm của cà phê và mùi mực.
"An tiểu thư, ngài Cửu ở trên lầu."
"Cảm ơn."
Lúc này lầu hai không có nhiều người, chỉ có lác đác vài vị khách tự đọc sách, uống cà phê.
Dung Thận đang ngồi ở một bàn đơn trong khu đọc sách, trên tay cầm một cây bút đang đọc tài liệu.
An Tống không nhanh không chậm bước tới, nhân cơ hội ngắm nhìn động tác cúi đầu viết của người đàn ông.
Bất kể làm gì, bác sĩ Dung luôn gọn gàng ngăn nắp, trong bầu không khí