Trên đường trở về có chút tắc đường, khi đến đường Vân Hải, những tia sáng cuối cùng chầm chậm rơi xuống ngọn đồi phía Tây.
An Tống bật nút mở cửa tự động trên xe, Dung Thận cũng nhân cơ hội cầm tập tài liệu trên ghế đưa cho cô, trầm giọng dặn dò: "Cầm cái này đi, nội dung bên trong có thể giúp ích cho cô."
"Được.
Hẹn gặp lại lần sau, bác sĩ Dung."
An Tống tin tưởng không có hỏi nhiều, cầm tập tài liệu xuống xe, đi vào trong con hẻm sâu.
Khi cô đã đi xa, người đàn ông nhìn lại kính chiếu hậu, "Cho người dọn dẹp trang trại trước, thứ sáu cậu trực tiếp đón An Tống đến đó."
Trình Phong vội vàng gật đầu đáp lại, "Hiểu rồi, ngài Cửu."
Không thể không nói, ngài Cửu vì việc trị liệu cho An tiểu thư, thực sự hao tổn tâm huyết, thậm chí còn bắt đầu đưa người đến trang trại để thư giãn rồi.
.....
An Tống về đến nhà, vừa mở cửa, An An lông xù đã ư ư chạy đến chân cô cọ cọ.
Tiểu gia hỏa có vẻ rất ủy khuất, hai chân trước bấu vào người An Tống không ngừng kêu.
An Tống thuận tay mở to cánh cửa, nghiêng đầu hỏi nó: "Muốn ra ngoài chơi sao?"
Con chó nhỏ khịt một tiếng, dang chân lao vào trong sân chạy tứ tung.
Thấy vậy, An Tống quyết định ngồi ở bàn gỗ ngoài cửa sổ, im lặng nhìn nó.
Trời đã về chiều, bầu trời trong xanh vẫn còn vương những đám mây bay tán loạn theo gió.
An Tống có chút tò mò mở ra tập tài liệu trong tay.
Vài trang đầu, là danh sách những bản nhạc nhẹ, ước tính qua cũng gần trăm bài.
Một số thể loại bản nhạc còn đặc biệt được dùng bút máy đánh dấu hoa thị lên trên.
Còn ở phía sau đó, là một vài bản nhạc kịch cùng tuyển tập những câu chuyện rất ít được quan tâm.
Thậm chí còn có các công thức nấu ăn và kế hoạch lắng nghe hàng ngày.
Hầu như nội dung của hơn mười trang đều được đánh dấu trọng điểm.
An Tống nhìn nét chữ mạnh mẽ có lực, trước mắt mơ hồ hiện ra dáng vẻ của một người đàn ông đang chăm chút ngồi viết trong thư viện.
Vốn dĩ cô tưởng rằng anh đang giải quyết công việc kinh doanh hoặc bận rộn với kế hoạch điều trị của những bệnh nhân khác, thật không ngờ rằng những thứ này là được chuẩn bị cho chính cô.
An Tống nhìn danh sách những bản nhạc nhẹ, không khỏi nghĩ đến người đánh giá Hàn Thích đã từng nói qua một câu.
- ---Anh ấy là người có thành tích rất cao trong lĩnh vực trị liệu bằng âm nhạc.
Chẳng trách mấy lần gặp mặt trước đó trong trung tâm chăm sóc sức khỏe, căn phòng luôn được bao quanh bởi thứ âm nhạc nhẹ nhàng êm dịu khiến lòng người vui vẻ thoái mái.
An Tống mở điện thoại lên, dựa theo thứ tự bài hát trong danh sách tìm được bản nhạc nhẹ đầu tiên.
Cô mở to âm lượng, ngồi trong ánh hoàng hôn lúc xế chiều, nghe nhạc piano, tựa cằm vào bàn tay nhìn An An chơi đùa.
Có lẽ...!cô nên mua một bộ thiết bị âm thanh tốt hơn để bắt đầu kế hoạch lắng nghe mà bác sĩ Dung đã đặt ra cho cô.
.....
Ngày hôm sau, An tổng đúng giờ đến làm ở tòa soạn.
Kể từ sự việc trong nhóm WeChat lần trước, thái độ của phó tổng biên tập Lưu Nhiên đối với cô cũng đã nảy sinh những biến hóa nhỏ.
Không còn vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lời nói cũng có nhiều sự kiêng nể không rõ ràng.
Vào giữa buổi sáng, một số đồng nghiệp nữ tranh thủ nghỉ ngơi và trò chuyện trong phòng trà.
Phòng làm việc của An Tống và phòng trà chỉ cách nhau nửa bức tường kính, cho nên cho dù không lớn tiếng nói chuyện, vẫn có thể nghe thấy sơ sơ.
"Đúng, đúng, đúng, tôi cũng đã đọc bản báo cáo đó, chả cần phải nói, xét về địa vị, cô ấy là đệ nhất danh viện ở Hương Giang, chúng ta đều chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể đạt được, chưa kể còn có thể biểu diễn trên cùng một sân khấu với hoàng tử piano.
"
"Này, người ta xuất thân tốt, học vấn cao, con nhà hào môn lại thông thạo mọi thứ.
So với cô ấy, chúng ta chính là động vật xã hội* mà thôi."
*Động vật xã hội: là một thuật ngữ tự ti được sử dụng bởi những người lao động dưới đáy các công ty Nhật Bản.
Có nghĩa là "vật nuôi của công ty" thường được sử dụng để chế giễu
"Hy vọng kiếp sau đầu thai có thể có một xuất thân thật tốt, để tôi cảm nhận được hương vị làm một cô nương nổi tiếng."
Cuộc trò chuyện này không có nội dung thực tế, An Tống nghe vào tai trái rồi truyền qua tai phải, cũng không có lưu tâm chút nào.
Mãi đến nửa sau của cuộc trò chuyện, cô mới nghe thấy tên một người, hóa ra là họ đang thảo luận về đệ nhất nữ nhân của Hương Giang, thiên kim Văn gia, Văn Vãn.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp bộ dạng uể oải thảo luận xem nên ăn gì cho bữa trưa, không ai ngờ rằng trưởng ban biên tập ngày thường luôn xuất quỷ nhập thần, đột nhiên xuất hiện trong văn phòng.
Cũng chính là nhủ nhiệm Lận, người đã trả lời tin nhắn của An Tống trong nhóm WeChat.
"Tiểu An, cô lại đây chút."
Chủ nhiệm Lận khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình,