Xe bảo mẫu đang phóng nhanh trên con đường quanh co.
Văn Vãn nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của núi Tây Tiêu, bên môi thở dài một tiếng.
Nữ tài xế lái xe là Dương Tuệ trợ lý của cô, nghe thấy âm thanh, cô ấy nói: "Chị Vãn, nếu chị thật sự muốn vào, vừa nãy tại sao không để Dung lão phu nhân nói chuyện với ngài Cửu?"
Văn Vãn kéo dây an toàn cẩn thận thắt quanh eo, thấp giọng cười trêu đùa: "Đi vào làm gì chứ, tìm phiền cho Cửu ca sao?"
"Em tưởng...!chị muốn gặp cô gái mà lão phu nhân nói."
Văn Vãn ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, đôi mắt sáng lên lại nói: "Vòng tròn lớn như vậy, nếu như Cửu ca muốn bọn chị gặp mặt, sớm muộn gì cũng gặp được."
Dương Tuệ qua gương chiếu hậu nhìn thấy rõ vẻ u sầu ẩn hiện trên khuôn mặt tĩnh lặng của cô, cân nhắc đề nghị, "Có cần em đi nghe ngóng về lai lịch của cô ấy không? Có lẽ đó chỉ là một người bạn bình thường, không phải như chúng ta nghĩ."
Trong xe phút chốc im lặng, Văn Vãn từ chối nói: "Quên đi, cô ấy là khách của Cửu ca, truyền ra ngoài trái lại lại khiến mọi người nghĩ chúng ta có động cơ thầm kín gì đó."
Dương Tuệ đè nén suy nghĩ trong lòng, không có nói thêm, chỉ là cảm thấy thương tiếc cho sự nhiệt tình của Văn Vãn.
Ngày nay, cái từ "danh viện"* này đã bị gán cho rất nhiều nhãn mác xúc phạm.
*Danh viện: chỉ người phụ nữ trẻ thành đạt
Có thể nói, Văn Vãn từ năm 20 tuổi đã vươn lên trở thành danh viện số một ở Hương Giang.
Bất luận về ngoại hình, khí chất hay là tính cách đều có thể được đánh giá là hoàn hảo, đúng là một tiểu thư đài các.
Trong mắt nhiều người, cô gần như không có khuyết điểm.
Ngoại trừ một việc, đó chính là tràn đầy chân thành mà gửi gắm sai cho một người.
.....
Bên kia, vừa lúc Dung Thận bước vào vườn hái quả, điện thoại trong túi anh rung lên.
Anh liếc nhìn An Tống đang đi dạo xung quanh, liền nhấc máy.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông xuyên qua vườn cây, An Tống vốn không có ý định nghe trộm, đang muốn bước đi, nhưng không ngờ lại nghe thấy một câu: "Ừ, anh quan sát trước đi, tháng sau tôi sẽ đích thân tới đó."
An Tống đột ngột dừng lại, ánh mắt yên lặng tối sầm lại.
Dung Thận cúp điện thoại đi tới, đi được vài bước liền nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bất động bên cây bưởi, không biết đang suy nghĩ gì.
Người đàn ông dần dần đi đến bên cạnh cô, âm thanh ấm áp vang lên: "Thích ăn bưởi sao?"
An Tống im lặng, trên tay vẫn cầm một cái giỏ rỗng, trạng thái vô cùng chán nản.
Dung Thận cau mày, một lúc sau, đôi môi mỏng cũng dần dần mím lại.
Có vẻ như lại xuất hiện triệu chứng rồi.
Một thoáng im lặng ngắn ngủi, người đàn ông thuận tay xách chiếc giỏ nhỏ vỗ vỗ bả vai An Tống, cố gắng đánh thức cô, "Có những chuyện nhỏ thì đừng giữ ở trong lòng, phải học cách nói ra."
Không thể phủ nhận giờ phút này, Dung Thận cảm thấy trong lòng có chút tự trách.
Có lẽ là anh quá vội vàng nên đã gây ra phản ứng dữ dội cho tâm trạng của cô.
Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của người đàn ông rơi xuống, An Tống nhẹ giọng nói: "Có thể nói cùng tôi không?"
Cô gái nhỏ vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Dung Thận, tuy rằng trong đôi mắt của cô không có chút sắc thái gì, nhưng cũng hoàn toàn không phải loại trống rỗng và rời rạc khi cô rơi vào các triệu chứng.
"Đương nhiên." Người đàn ông nhìn thật kỹ rồi bình tĩnh di chuyển lòng bàn tay, "Bộc lộ tâm sự cũng là một cách để phát tiết cảm xúc."
An Tống trực tiếp nhìn về phía Dung Thận, không nói lời nào, lại đem thẻ ngân hàng của mình đưa ra.
Cô không nói, chỉ đối mặt với người đàn ông một cách cố chấp như vậy.
Bốn mắt như vậy chạm nhau, Dung Thận dường như đọc được một loại ý tứ từ trong mắt An Tống, "Anh mà không nhận thì tôi cũng không có cách nào bộc lộ tâm sự được".
Người đàn ông cụp mắt xuống, không nhịn được cười.
Có chút chuyện không cần quá thẳng thắn để nói ra, anh cũng có thể hiểu được chút tâm tư nhỏ của An Tống.
Điều này là hy vọng sẽ ràng buộc việc điều trị lâu dài của anh bằng phương thức trả trước trong ba tháng.
Kể cả màn biểu hiện vừa rồi của cô ấy, xem ra cũng đều là cố ý.
Khóe môi mỏng của Dung Thận dần dần nâng lên, đường nét trên gò má cứng rắn của anh cũng mềm ra, "Nhất định muốn tôi nhận sao?"
An Tống gật đầu, lại đưa thẻ ngân hàng đến trước mặt anh.
Cuối cùng, không thể chống lại sự cứng đầu của cô, người đàn ông đưa bàn tay với những khớp rõ ràng nhận lấy tấm thẻ, rất tự nhiên nhét nó vào túi quần của mình.
Anh trả lại cái giỏ cho cô với một nụ cười nhẹ, hất hất cằm về phía khu vườn, "Nếu đã không sao, trước tiên đi hái một ít trái cây ăn đi."
An Tống mím môi nói "ừm", quay người ngoan ngoãn đi hái quả.
Đó là lý do tại sao cô ấy không hợp với bác sĩ.
Là một nhà trị liệu tâm lý, anh ấy sẽ dành lòng bao dung và sự thấu hiểu vô hạn, cũng không bao giờ dò xét điểm mấu chốt của bệnh nhân tâm lý.
Mọi cử chỉ đều lộ ra khí phách nho nhã, từng bước một hưỡng dẫn một người thoát khỏi tình trạng khó khăn trong tình cảm.
An Tống nghĩ, một khi đồng ý đổi bác sĩ trị liệu,