Câu lạc bộ...
Xem mắt...
Nghe được hai chữ mấu chốt này, người đàn ông khẽ nhướng mày không thể hiện cảm xúc, "Câu lạc bộ nào?"
An Tống giả bộ uống trà, làm ẩm môi, nói: "Đây, số 177 Vân Điên."
Dung Thận không tiếp lời, vẻ mặt càng ngày càng thâm thúy khó phân biệt.
Chuyện xem mắt này mới nói cách đây vài phút.
Lúc đó, An Tống không muốn bầu không khí khó xử nên đã nói chuyện phiếm với Trình Phong vài câu.
Cô chỉ là tình cờ hỏi tại sao bác sĩ Dung lại đến câu lạc bộ thường xuyên như vậy, kết quả Trình Phong cứ liến thoắng nói không ngừng.
Trong khoảng thời gian đó, đúng lúc nhìn thấy Văn Vãn ngoài cửa sổ, Trình Phong trong nháy mắt đã chuyển chủ đề câu chuyện, bắt đầu trình bày về việc bác sĩ Dung làm sao mà bị gia đình thúc giục kết hôn, ép đi xem mắt, bị công kích mạnh mẽ, kể chi tiết về những ngày tháng khó khăn, vân vân mây mây.
An Tống cảm thấy nghi ngờ anh ấy là phóng đại sự thật.
Nhưng biểu tình của Trình Phong cực kỳ nghiêm túc, bộ dạng như là suy bụng ta ra bụng người, khiến giác quan của cô cũng nảy sinh sự dao động.
Chung quy vẫn là chuyện nhà bác sĩ Dung, An Tống nói xong liền cảm thấy có chút hối hận rồi.
Cô chủ động cầm ấm lên rót trà cho người đàn ông, thiện chí nói: "Trình Phong có thể là cố ý trêu đùa với tôi, anh đừng để ý..."
Người đàn ông gõ đốt ngón tay lên bàn để tỏ ý cảm ơn, lúc nâng ly, ý vị sâu xa câu đôi môi, "Cũng không tính là trò đùa."
An Tống cầm cái ấm nhỏ sững người.
Bầu không khí đông cứng lại vài giây, An Tống do dự mở miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Dung Thận cầm lấy ấm nước trên tay cô, đường nét góc cạnh rõ ràng ẩn một chút mềm mại, "Sao vậy, dọa sợ rồi?"
An Tống hạ cánh tay, ngập ngừng lắc đầu, "Không có, chỉ là hơi bất ngờ anh vậy mà cần...!xem mắt."
"Tại sao tôi không cần?"
Câu hỏi của người đàn ông, An Tống không trả lời được.
Có lẽ là bọn họ luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa bác sĩ và bệnh nhân, cho nên cô ấy đối với bác sĩ Dung chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Bất kể phong thái hay nhân cách, cô ấy đều nghĩ rằng bác sĩ Dung là người xuất sắc, không có lý do gì để bị buộc phải đi xem mắt.
Có thể đây chính là gia kinh nạn niệm*.
*Gia kinh nạn niệm: một bộ phim của Trung Quốc
Thấy cô thật lâu không lên tiếng, Dung Thận chậm rãi nhấp một ngụm trà, tiếp tục thâm nhập, "Quan niệm của người lớn tuổi trong gia đình khác với người trẻ tuổi, đa số thời gian rất khó mà tùy theo ý thích.
"
Bây giờ, sự đồng cảm trong mắt An Tống càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Không ngờ rằng một vị lương sư nho nhã đoan chính cũng có nhiều chuyện phiền lòng không ai biết như vậy.
An Tống nhìn phong thái ung dung của người đàn ông, thẳng thắng nói một câu: "Anh...!muốn mai mối."
Cô không có kinh nghiệm trong việc này, ngoại trừ việc an ủi cứng ngắc cũng không thể đưa ra bất kì đề nghị cũng như sự giúp đỡ thực chất nào.
Dung Thận đặt tách trà xuống, thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy."
"Uhm..." An Tống nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của người đàn ông, nhất thời không chịu nổi, buột miệng nói: "Tôi có thể giúp gì không? Tuy tôi có ít bạn, nhưng cũng có những người bằng tuổi anh."
An Tống nghĩ ngay đến Tô Quý.
Người đàn ông mím môi mỏng, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc tin thật của cô, không khỏi bật cười.
Một lúc sau, anh dựa vào lưng ghế, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia xúc động kỳ lạ, "Như vậy là muốn làm bà mối cho tôi?"
An Tống ngẫm nghĩ, nói thật: "Không phải, Trình Phong nói anh bị người nhà thúc giục kết hôn kinh quá, bất đắc dĩ mới phải trốn đến Trạm Châu làm việc.
Nếu như có thể có cách làm vẹn cả đôi đường, nói không chừng anh cũng không cần đi nữa."
Thúc giục kết hôn?
Chạy trốn?
Ừ, tốt lắm, Trình Phong.(_ chết ổng rồi!)
Người đàn ông liếc mắt ra ngoài cửa sổ, thâm thúy lên tiếng: "Tìm cách vẹn cả đôi đường ngược lại không tồi."
An Tống hiếm khi tâm trạng bị kích động, thậm chí cảm thấy có chút vui vẻ.
Cuối cùng, bác sĩ Dung không còn phải giải quyết khó khăn cho một mình cô nữa, cô cũng có thể mang lại chút giúp đỡ anh xem như là báo đáp.
"Bác sĩ Dung, có muốn tôi hỏi qua cô ấy không, hai người..."
"Không cần đâu, kết hôn hay không, Trạm Châu nhất định phải đi." Dung Thận ý vị sâu xa, chầm chậm giơ tay ngắt lời cô, "Vấn đề cơ bản ở chỗ, tôi cần một người vợ trên danh nghĩa, chứ không phải là một đối tượng xem mắt hết lần này đến lần khác."
An Tống nghe không hiểu.
Lĩnh vực tình cảm là mục trống của cô, đặc biệt là cái mà bác sĩ Dung gọi là "người vợ trên danh nghĩa", danh xưng này rất kì lạ, trái ngược với khái niệm mà cô hiểu.
"Tại sao lại là vợ...!trên danh nghĩa?" An Tống thẳng thừng hỏi những nghi ngờ trong lòng, sau một hồi suy đoán, cau mày thăm dò: "Là chủ nghĩa hình thức sao?"
Cô gái nhỏ thực sự thông minh và thẳng thắn.
Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại nhưng không có trả lời, giống như đang cố ý lưu lại sự hồi hộp, chậm rãi đứng lên, "Đi thôi, dẫn cô đến rạp chiếu phim bên cạnh xem."
An Tống hơi nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
Cô có thể thấy rằng bác sĩ Dung không muốn nói về điều đó, nhưng một khi câu hỏi được đưa ra mà không thể đạt được câu trả lời chính xác, trong lòng cứ như mọc cây, luôn muốn tìm hiểu.
An Tống theo bước chân người đàn ông rời khỏi phòng nghỉ, trong lúc nghi hoặc không khỏi nghĩ thầm, bác sĩ Dung nếu như chỉ cần hôn nhân hình thức, vậy tuyệt đối không thể giới thiệu Tô Quý cho anh.
Tô Quý không thể làm một tấm lá chắn, cô ấy xứng đáng tốt hơn.
.....
Cùng lúc đó, A Kỳ cao lớn đi tới khách phòng ở sân trước.
Khi bước vào cửa liền nhìn thấy Dung lão phu nhân hai tay sau lưng đang đứng trước cửa sổ, tốc độ gảy tràn hạt nhanh hơn một chút, dường như có rất nhiều tâm sự.
A Kỳ đóng cửa lại đi tới sau lưng bà, báo cáo đâu ra đấy: "Lão phu nhân, cô Văn đã trở lại phòng khách.
Cô ấy vừa nãy gặp mặt trực tiếp An tiểu thư..."
Ngay sau đó, tình huống hai người gặp nhau được kể ra một lượt.
Hai má phủ đầy nếp nhăn bà Dung lão phu nhân lộ ra vẻ bực bội không nguôi, "Tiểu Cửu đâu?"
"Ngài Cửu vẫn ở sân sau."
Dung lão phu nhân thở dài, bóp bóp lông mày, "Đem những người theo dõi Tiểu Cửu ở đây trở về nhà lớn đi."
A Kỳ gật đầu đáp lại, sau đó ngập ngừng nói, "Lão phu nhân, người thực sự cam thấy Văn tiểu thư thích hợp với ngài Cửu?"
"Hợp hay không hợp cậu nhìn không ra sao?"
A Kỳ hơi nghiêng người, cười khẩy giải thích: "Văn tiểu thư quá rụt rè trước ngài Cửu, với lại lúc nãy tôi vừa nói chuyện với Trình Phong vài câu.
Hôm nay không hiểu