An Tống lâm vào trầm tư, hồi lâu không nói gì.
Còn Dung Thận thong thả ung dung nhấp ngụm trà, mí mắt hơi nhướng lên nhìn cô qua vành cốc.
Sau khoảng nửa phút, cô gái nhỏ nhìn người đàn ông, thẳng thắn nói: "Được, vậy tôi sẽ trả tiền thuê nhà."
Tiếng cười khàn khàn trầm thấp xuyên qua khóe môi của Dung Thận, cũng làm dịu đi những đường nét góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt anh, "Không có bị dọa sợ?"
An Tống bình tĩnh tự nhiên lắc đầu, "Chuyện như này hẳn là dụng ý của anh, tôi tin tưởng anh."
Câu nói "Tôi tin tưởng" của cô, xem thì có vẻ là bình thường không có suy nghĩ cặn kẽ, thực ra vô hình trung đã buột chặt cho người đàn ông những gông cùm của đạo đức và lòng tin.
Anh ấy là một người quân tử, luôn không thể làm những chuyện của kẻ tiểu nhân.
"Nếu đã nguyện ý giúp tôi, những chuyện vụn vặt này tôi luôn phải lo liệu tốt." Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông lưu lại trên gương mặt An Tống, giọng điệu kiên định và thỏa đáng, "Không cần trả tiền thuê nhà, căn hộ là hai tầng lên xuống, ngày mai tôi sẽ dẫn em qua đó xem xem.
Muốn ở tầng nào tự em chọn lựa.
"
An Tống hiểu rõ, môi trường sống trên lầu hay dưới lầu, thực ra cùng với hàng xóm không khác biệt gì cả.
Cô cân nhắc và hỏi: "Bác sĩ Dung, anh cần giả kết hôn trong bao lâu?"
"Một năm." Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm mà xa xôi, giống như một thợ săn lão luyện đang dụ dỗ con mồi, "Có ý kiến hay điều kiện gì thì cứ nói đi, sau khi định ra thỏa thuận xong, trở về Hương Giang chúng ta liền lấy giấy chứng nhận.
"
Chuyện này dường như đã bước vào giai đoạn thương lượng, An Tống cùng người đàn ông bốn mắt chạm nhau, cô đột nhiên cảm thấy sự hiểu biết trước đây của mình về bác sĩ Dung có chút chệch choạc.
Bác sĩ Dung vào chính thời điểm này, vẫn nhã nhăn cao quý như xưa, phóng cốt như vận, nhưng trong tư thái thản nhiên có chút gì đó mạnh mẽ ẩn bên trong, giống như một người điều khiển thầm lặng.
Liên quan đến việc bàn luận thỏa thuận, cũng không có gì đáng trách.
An Tống bình tĩnh lại tâm trí, thẳng thắn nói: "Tôi không có điều kiện khác, chỉ có bệnh của tôi..."
Từ đầu đến cuối, sự chú ý của cô đều tập trung vào căn bệnh tâm lý của chính mình.
Đáy mắt đen đậm của người đàn ông nở ngậm ý cười nhàn nhạt, vô tư nói: "Bất luận có trong thời hạn thỏa thuận hay không, cho đến khi em bình phục, tôi sẽ luôn là bác sĩ trị liệu của em."
Đây là lòng thành của Dung Thận, cũng là lời hứa của anh với An Tống.
Chữa bệnh cho cô ấy là bắt buộc.
Thấy vậy, An tổng mỉm cười: "Được, thành giao."
Trong thời hạn một năm, cô sẽ không bị tổn thất.
Đã có thể đảm bảo việc điều trị, mà còn có thể có một khởi đầu mới ở Trạm Châu.
Cô không có nhiều kế hoạch, những điều này là đủ rồi.
......
Ngày hôm sau, An Tống và Dung Thận ngồi ở sảnh ăn phía tây dưới lầu ăn sáng.
Ăn được nửa buổi, Trình Phong không mời mà đến, "Ngài Cửu, xe đậu ở số G30 bãi đậu xe, đây là chìa khóa."
An Tống đang cắn quả trứng ngẩng đầu lên, vội nhìn thoáng qua liền thấy chìa khóa xe không phải biểu tượng của xe Mercedes-Benz.
Người đàn ông nhận lấy trong tay, giọng điệu hờ hững nói: "Ừ, đi bận đi."
Trình Phong kéo mạnh cổ áo sơ mi, không chịu bỏ cuộc nói: "Chiếc xe này vừa bảo dưỡng xong, nếu như anh lái xe không thuận tay, đừng quên gọi tôi quay lại lái xe cho anh."
"Sẽ không xảy ra chuyện." Dung Thận tiện tay đặt chìa khóa vào góc bàn, nhìn Trình Phong do dự, "Còn có chuyện?"
Trình Phong lắc đầu nói với giọng điệu "tâm sự trùng trùng" mở miệng nói: "Anh không thường xuyên lái xe, tôi đây không phải là lo lắng cho anh sao."
Đây là sự thực.
Anh đã theo Ngài Cửu bốn năm năm rồi, hiếm khi thấy anh ấy chủ động lái xe, lái tốt hay xấu cũng khó mà nói.
Lúc này, An Tống còn tưởng rằng Trình Phong có chuyện cần làm, vì vậy tinh ý mà tự mình đề nghị: "Không sao đâu, tôi cũng có thể lái xe."
Trình Phong ngượng ngùng cười cười, quay người ủ rũ tiu nghỉu bỏ đi.
Một khúc nhạc đệm đi qua, An Tống cũng không lưu ý, sau bữa sáng liền đi theo người đàn ông đến bãi đậu xe.
Chỗ đậu xe G30, đậu một chiếc Porsche Cayenne.
An Tống ngồi ở ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn Dung Thận lên xe, "Bác sĩ Dung, có muốn tôi lái xe không?"
"Không tin tưởng kỹ thuật của tôi sao?" Người đàn ông thuận tay thắt dây an toàn, phong thái tao nhã vừa lòng người.
An Tống nói không phải, ngẫm lại vẫn là nuốt xuống mấy lời nói thừa thãi.
Khi xe rời khỏi bãi đậu xe, ngồi trong xe cũng lưu truyền một bản nhạc nhẹ vui tai.
An Tống thỉnh thoảng liếc khóe mắt nhìn người bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy bác sĩ Dung lái xe, nên không khỏi tò mò liếc thêm vài cái.
Cuối thu ở Trạm Châu ấm hơn ở Hương Giang, người đàn ông vẫn như cũ chỉ mặc sơ mi trắng và quần tây đơn giản.
Một tay anh giữ vô lăng bằng, chiếc măng-sét gấp lại để lộ ra đường nét cánh tay cân đối của anh.
Từ cách thức phương hướng lái xe của anh nhìn ra, An Tống đưa ra kết luận rằng bác sĩ Dung có kỹ năng lái xe không tồi.
Nhận ra được điều này, cô cảm thấy nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ chiêm ngưỡng khung cảnh đường phố lướt qua trước mặt.
Nhưng ánh mắt quan sát tưởng trừng như không rõ ràng của An Tống hoàn toàn lọt vào mắt của Dung Thận, không khỏi bật cười.
Cô gái nhỏ vừa rồi nhìn chằm chằm động tác anh lái xe trong ba phút, với những lời Trình Phong nói, sợ là không tin anh ta.
.....
Nửa giờ sau, xưởng gốm di phong.
Một cửa hàng bằng tầng nằm ở lối ra phía tây của đường Hoài Nam, trước cửa có hàng rào bằng gỗ bao quanh, trong sân có thể nhìn thấy các dụng cụ gốm và bán thành phẩm.
An Tống xuống xe, tầm mắt nhìn theo Dung Thận đang đi một vòng quanh xe.
Người đàn ông bước đến bên cô bằng những bước chân vững vàng, giọng nói thấm chút nhẹ nhàng và khàn khàn, "Nghề gốm có thể rèn luyện tính kiên nhẫn, bình tĩnh tịnh tâm, vào cảm nhận một chút.
Nếu thích thì sau này có thể gây dựng thành sở thích."
An Tống gật đầu đáp lại, đi theo anh vào cửa hàng, nhưng trong lòng cô cảm thấy xúc động, bác sĩ Dung luôn có thể tinh chuẩn vì cô mà sắp xếp đủ loại phương án trị liệu, mà những nội dung này đối với cô cũng thực sự hữu ích.
Thật