Chuyện mẹ của Tô Quý sinh bệnh, Dung Thận thực ra có nghe qua.
Nhưng, cũng chỉ thế mà thôi.
Chuyện nhàn tạp trong nhà người ta, anh cũng không thể chỗ nào cũng quan tâm được.
Nói cho cùng cũng không liên quan gì đến anh, càng không liên quan đến An Tống
Nhưng nếu suy đoán của Lăng Kì là đúng, anh càng không thể khoanh tay đứng yên được nữa.
.....
Đường Vân Hải.
Tô Quý và An Tống đến gần như cùng lúc.
Hai chiếc xe lần lượt đậu ở đường phụ bên ngoài con hẻm, ngay khi Tô Quý cởi dây an toàn, nhìn lên liền thấy cải thảo của mình bước xuống từ chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz, ngay lập tức cau mày.
Đứa nhóc này kết kết bạn mới?
Tô Quý đẩy cửa xuống xe, bước nhanh về phía trước, qua khe cửa nhìn rõ khuôn mặt cũng tính là đẹp trai nhưng ý cười nịnh nọt của Trình Phong.
Giọng nói cũng mười phần vang dội, như sợ An Tống sẽ bị điếc, "Tiểu An, bận xong thì gọi điện, tôi tới đón cô nhé."
Tô Quý liếc mắt, đem An Tống kéo qua, "Hắn? Bác sĩ Dung?"
Cái kiểu quái này dính dáng nào đến một quý ông không?
"Không phải." An Tống nhìn ánh mắt đầy dò xét của Tô Quý, chủ động giới thiệu, "Anh ấy tên Trình Phong, là tài xế của bác sĩ Dung."
Trình Phong trong xe có thể nghe thấy rõ ràng: "..."
An Tống không muốn những người không quan trọng phân tán tinh lực của Tô Quý, kéo cô đi vào ngõ, thản nhiên nói: "Em vừa mới điều trị xong, anh ấy chỉ tiện thể đưa em trở về."
Tô Quý liếc nhìn cô, "Tất cả các bác sĩ bây giờ đều có tài xế riêng?"
"Những người khác thì em không biết, nhưng bác sĩ Dung là phú nhị đại, nên có tài xế cũng không có gì lạ." Vẻ mặt An Tống nghiêm túc.
Tô Quý: "..."
Càng nghe càng thấy không giống bác sĩ chân chính rồi.
Hai người đi sâu hơn vào con hẻm, xung quanh lông mày của Tô Quý có chút mệt mỏi, trong mắt hiện lên một nỗi lòng bất an nặng trĩu.
Tất cả những điều này An Tống đều nhìn thấy, nhưng cô cũng không hỏi gì, cũng không định nói thêm.
Về phần Tô Quý, cho dù cuộc sống khó khăn đến đâu, cô vẫn làm tròn bổn phận là chị gái, hết lòng quan tâm chăm sóc đến An Tống.
Vào phòng, Tô Quý lê bước vào phòng khách, "Trước đó em vẫn luôn hỏi chị có quay về hay không? Có phải là có chuyện gì muốn nói cùng chị chứ? Khoảng thời gian này chị bận quá, thực sự không có thời gian dành cho em.
".
Ngôn Tình Nữ Phụ
"Em không cần chị dành." An Tống sợ cô ấy đa nghi, ma xui quỷ khiến nói ra một câu sến sẩm, "Chỉ là em nhớ chị rồi, cho nên mới hỏi khi nào chị trở về."
Tô Quý làm biểu tình "em nghĩ chị ngu à" cười lạnh hai tiếng, "Không phải chứ, em có cái kiểu không thể rời xa chị vậy sao?"
An Tống mím môi trầm mặc, không nói ra được gì.
Trên thực tế, nếu dì Quý không bị bệnh, cô sẽ cân nhắc đến việc đem chuyện lĩnh chứng báo cho Tô Quý.
Bây giờ, An Tống vẫn lựa chọn tiếp tục che giấu.
Hai người nói chuyện phiếm trong nhà gỗ nửa tiếng, đến gần trưa mới đi ra ngoài ăn cơm.
Lời lẽ của An Tống vốn không tốt, càng không biết làm thế nào để an ủi Tô Quý.
Cô đã tra rất nhiều thông tin, chỉ cần bệnh bạch cầu cấp dòng tủy có thể cấy ghép tế bào gốc tạo máu thì căn bản sẽ khỏi bệnh.
Cách trực tiếp nhất mà An Tống có thể nghĩ tới chính là đến trung tâm quyên góp để làm kiểm tra tính tương thích, dù có thành công hay không thì ít nhất cũng phải nỗ lực.
Cô đã không còn mẹ rồi, Tô Quý đối tốt với cô như vậy, An Tống không muốn cô đi theo bước chân của mình...
Cứ như vậy, sau khi hai chị em ăn trưa xong, An Tống mượn cớ còn có việc rồi tạm biệt Tô Quý.
1h30 chiều, An Tống bước vào trung tâm hiến tủy, ký vào đơn tình nguyện và làm xét nghiệm máu tĩnh mạch.
.....
Trở lại Vân Điên, thời gian vừa đúng ba giờ.
An Tống nhớ tới lời bác sĩ Dung nói, trực tiếp đi tới tiền sảnh, tình cờ đụng phải một bóng người quen thuộc.
Là nhân viên dọn vệ sinh chịu trách nhiệm vệ sinh cho biệt thự của cô, tên là Lăng Kì.
Nghe nói điều kiện gia đình ở mức trung bình, cho nên ứng tuyển vào đây làm thêm vừa học vừa làm.
"Cô An về rồi ạ." Lăng Kì đang bê khay, niềm nở cất tiếng chào cô.
An Tống cười đáp lại, "Ừ."
Ánh mắt Lăng Kì sáng lên, định nói thêm vài câu thì An Tống không nhanh không chậm đi qua cô ấy.
Được thôi, tiếp tục tiến lên.
Dù sao thì lão đại cũng nói rồi, cô An không nói nhiều, sợ lạ, chỉ cần