"Bác sĩ Dung?" An Tống thấy ánh mắt người đàn ông lờ mờ sau khi uống rượu, tưởng rằng anh vẫn chưa tỉnh táo, giọng nói càng thêm rõ ràng hơn một chút, "Anh muốn uống trà giải rượu hay canh giải rượu?
Dung Thận hoàn hồn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn gợi cảm vô cùng, "Đều được."
Không biết có phải do sáng quá tối không, An Tống luôn cảm thấy tối nay bác sĩ Dung hình như thay đổi.
Tư thế ngồi vẫn tao nhã, nhưng tinh thần uể oải hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm kia, lúc vừa mở mắt đã toát ra vẻ sắc bén mãnh liệt mà cô chưa từng thấy.
An Tống nghĩ mãi không ra, hoài ngờ bản thân nhìn lầm rồi.
Mang theo sự nghi ngờ như vậy, cô lơ đãng quay người, muốn đưa cho người đàn ông một bát canh giải rượu.
Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều dẫn tới tinh thần thiếu tập trung, ngay khi An Tống xoay người, đầu gối vô tình đụng phải tay vịn của sô pha, thân thể hơi loạng choạng, vốn dĩ không hề gì, cũng không ngã nhào.
Vậy mà cổ tay đột ngột bị kéo, nguồn nhiệt khô nóng thừa dịp xâm nhập vào.
Giọng nói nồng đậm ý cười của người đàn ông từ từ truyền đến, "Cẩn thận chút, sao chân tay lóng ngóng vậy?"
Lời nói vừa mới rơi xuống, Dung Thận đã rút tay về, nhiệt độ da thịt nóng bỏng cũng theo đó rời đi.
Mọi thứ diễn ra chỉ bằng một cái lướt tay, sự bất cẩn của cô gái và sự chu đáo của người đàn ông có vẻ hợp tình hợp lý.
An Tống xoa xoa cổ tay, tựa hồ muốn loại bỏ nhiệt độ còn sót lại mới nãy, "Đèn mờ quá, tôi nhìn không rõ."
Đã từng nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ của bác sĩ Dung, cô chỉ cảm thấy mọi thứ rất bình thường, nhưng bản thân lại quá bất cẩn.
"Uống canh giải rượu có được không?" An Tống bình tĩnh đi tới bên bàn cà phê, trầm giọng nói: "Buổi tối uống trà rất dễ dẫn đến mất ngủ."
Người đàn ông nói được.
Giọng nói rơi xuống, ánh sáng trong phòng khách ngay lập tức sáng lên.
An Tống ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện bác sĩ Dung đã bật đèn trong phòng khách.
Cô bưng canh giải rượu quay lại trước mặt Dung Thận, hai tay đưa cho anh, "Quản gia Lý vừa đưa đến chưa lâu, vẫn còn nóng."
Người đàn ông đặt điều khiển từ xa xuống, nhận lấy bát canh, dịu dàng nhìn cô, "Có chuyện gì mà qua đây tìm tôi muộn vậy?"
An Tống thành thật trả lời: "Không có, tôi từ suối nước nóng qua đây.
Bên ngoài tuyết rơi rồi.
Từ đây về nhà tây gần hơn."
Sau khi nói xong, cô mới nghĩ đến những gì quản gia Lý đã nói.
——Ngài Cửu bảo người chuẩn bị bữa tối cho cô.
Ừm? Kỳ lạ thật.
Khóe mắt An Tống liếc nhìn khay trên bàn cà phê, cô có nghe nhầm không?
Bên này, An Tống còn đang đắm chìm trong hoài nghi của bản thân, trong khi Dung Thận đã uống xong canh giải rượu đứng lên từ lúc nào.
Một giọng nói thuần hậu êm tai từ trên đầu vang lên, "Tối nay không ăn cơm?"
"Hả?" An Tống bối rối nhìn lên, có hỏi phải trả lời, "Không có..."
Hai chữ không đói vẫn không nói ra miệng, người đàn ông thản nhiên tiếp lời: "Lại đây đi, đúng lúc cùng tôi ăn cơm."
An Tống như con rối đi theo Dung Thận đến bàn cà phê ngồi xuống, cho đến khi bưng bát cơm lên, mới tỉnh mộng hỏi: "Buổi tối anh không chưa ăn sao?"
"Ừm, uống rượu xã giao."
Nghe được câu trả lời, An Tống cũng không hỏi thêm câu nào, cúi đầu gắp đồ ăn, lúc này mới nhận ra mình đã đói rồi.
Ăn tối xong, mới chín giờ rưỡi đêm.
An Tống nhìn chằm chằm bác sĩ Dung, do dự vài lần.
Tuyết không ngừng rơi, người đàn ông ngồi ở trước bàn trà gỗ đặc, bình tĩnh sắp xếp bộ ấm trà.
Truyện Ngược
Ánh đèn rực rỡ chiếu bóng dáng trong veo của anh lên tấm kính, đôi má hóp lại vì say cũng khôi phục trở lại vẻ tao nhã như xưa.
Sau đó, người đàn ông liếc nhìn, thấy An Tống, nén cười hỏi: "Có lời muốn nói với tôi?"
Thấy vậy, An Tống xua tan lo lắng, nhẹ giọng nói: "Anh chờ một chút, tôi đi lấy một thứ trước."
Dù có hơi muộn, nhưng không trả lại chiếc vòng cho bác sĩ Dung, cô cảm thấy không yên tâm.
An Tống đang định đi ra khỏi cửa, nhưng sau lưng truyền đến câu hỏi như đi guốc trong bụng của Dung Thận, "Muốn đi lấy vòng tay?"
"Ừm, tôi sẽ quay lại nhanh." An Tống nhanh chóng đáp.
Người đàn ông nhấn nút đun sôi nước trên ấm,