Sau khoảng mười phút, Nguyễn Đan Linh quay trở lại nhà ăn.
Nhìn thấy An Tống đã ăn hết tổ yến trong bát, hài lòng xoa đầu cô: "An An ăn no rồi sao? Dì dẫn con đi xem phòng xem sao?"
An Tống chỉ sợ Nguyễn Đan Linh sẽ tiếp tục cho cô ăn, vội vàng đứng lên, "Được ạ, phiền dì rồi."
Trên đường đến, bọn họ đã ăn bữa nhẹ trong khu dịch vụ cao tốc.
An Tống hoàn toàn không đói, lại được chủ nhà tiếp đãi nồng hậu, chỉ có thể cắn răng uống một hết bát tổ yến đầy.
......
Rời khỏi nhà ăn, Nguyễn Đan Linh lúng túng đứng ở hành lang, nhìn cầu thang dẫn lên tầng hai, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể cô không thể quyết định được.
An Tống thấy bà khó xử, không biết vì sao nên không hỏi thêm câu nào mà lẳng lặng đứng bên cạnh bà.
Một lúc sau, Nguyễn Đan Linh dường như đã có quyết định, tự mình gật đầu, lập tức đưa An Tống đi vào thang máy.
"An An, trước tiên chúng ta lên lầu ba xem.
Nếu không vừa ý, dì lại dẫn con ra ngoài chọn."
An Tống sững sờ, nhanh chóng từ chối, "Dì ạ, phòng nào cũng được.
Thật sự không cần phiền phức như vậy."
"Bên ngoài cũng là nhà của chúng ta." Nguyễn Đan Linh kéo cô vào thang máy, "Vốn dĩ dì đã sắp xếp cho con và Tiểu Cửu căn nhà ở bờ hồ bên đó, chỉ là...!Tiểu Cửu không giỏi chăm sóc người khác cho lắm, chi bằng con trực tiếp ở dưới mí mắt gì, như vậy dì có thể chăm sóc con bất cứ lúc nào.
"
Đang lúc nói chuyện, thang máy đã dừng ở lầu ba.
Nguyễn Đan Linh đứng trước sảnh phụ khoác lấy cánh tay An Tống, "Cách bài trí ở đây có thích không? Sảnh phụ sát cạnh phòng ngủ, bên cạnh còn có phòng trà, phòng làm việc và sảnh chức năng.
Con cùng Tiểu Cửu sống ở đây, chắc là đủ dùng rồi.
"
An Tống đi theo bà dạo quanh tầng ba một lượt, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Đủ dùng hay không thật sự không dễ nói.
Lầu ba rộng rãi như vậy, tại sao chỉ có một phòng ngủ?
An Tống ngoáy ngoáy lỗ tai, nhẹ giọng hỏi: "Dì ơi, ở nhà có phòng khách không?"
"Có con." Nguyễn Đan Linh dường như không nghe thấy ý tại ngôn của cô, hướng ra ngoài cửa sổ, "Tòa nhà nhỏ hai tầng ngói đỏ bên đó, bên trong đều là phòng dành cho khách.
Nhưng nhà chúng ta có ít khách, lâu rồi không có ai ở, cứ như bị ma ám ấy.
"
An Tống: "..."
Nguyễn Đan Linh liền sau đó giới thiệu cho cô phòng ngủ chính như đang dâng vật quý, gì mà nệm công thái học, rèm cửa cảm ứng nhiệt bằng tia hồng ngoại.
Cuối cùng, còn làm như có thật nói: "Hiệu quả của rèm che bình thường, lát nữa dì sẽ bảo quản gia sửa rèm, đến lúc đó con muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu."
......
Nhá nhem tối, bộ phim đạo đức gia đình mà Nguyễn Đan Linh đang theo sắp bắt đầu.
An Tống vẫn đang chậm rì rì thu dọn vali, tốc độ chậm đến mức gấp ba bộ quần áo cũng phải mất nửa giờ.
Nguyễn Đan Linh vốn muốn cùng sắp xếp, nhưng An Tống lịch sự từ chối.
Chỉ vì bà chủ gia đình này đã hỏi một câu khi giúp gấp áo khoác, "An An, chiếc áo này nên gấp theo chiều ngang hay chiều dọc?"
Sau nhiều năm sống trong gia đình sung túc, ăn ở đi lại của Nguyễn Đan Linh đều có người phụ trách chăm sóc.
Đừng nói gấp quần áo, ngay cả khi mua quần áo đều là các nhãn hàng cứ ba quý lại giao đến tận cửa cho bà lựa chọn.
Bà ấy là một quý phụ thực sự đến mười ngón tay cũng không dính nước xuân, mấy việc vụn vặt này vốn làm không nổi.
Sau năm giờ, Nguyễn Đan Linh vẫn không cưỡng lại được sức hút của bộ phim truyền hình đạo đức, vội vàng xuống lầu theo dõi bộ phim truyền hình.
An Tống đưa bà vào thang máy, thở dài ngao ngán quay lại phòng thay đồ.
Một phòng ngủ chính, cô và bác sĩ Dung phân bố như thế nào?
Gối ấp má kề cũng quá kỳ quái rồi...
Nghĩ đến cảnh tượng đó, An Tống cảm thấy "khó coi".
Một lúc sau, một âm thanh cảnh báo phát ra từ thang máy trên tầng ba.
Khi Dung Thận tìm thấy An Tống trong phòng thay đồ, vừa đến gần, liền nghe thấy một tiếng thở dài.
Lúc này, cô gái đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải chống lên má, bên cạnh có một chiếc vali và một chồng quần áo, bộ dạng