Dung Nhàn dường như có ấn tượng rất tốt với An Tống.
Hai người trao đổi với nhau vài câu, khi Dung Nhàn xoay người rời đi, cô vỗ vỗ vai Dung Thận, "Mắt nhìn không tồi."
Giọng nói không quá to cũng không quá nhỏ, tình cờ An Tống có thể nghe rõ ràng.
Dung Thận nhướng mày, giơ cánh tay kéo vai An Tống, rũ mắt xuống, an ủi nói: "Tối nay không có người ngoài, không cần quá gò bó."
An Tống đáp nhẹ, thân thể vô thức tiến lại gần cánh tay của người đàn ông.
Vốn dĩ cô bị bệnh tim nên không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nhưng sự chu đáo và săn sóc của bác sĩ Dung khiến cô theo bản năng muốn lại gần.
Người đàn ông vẫn luôn nhạy bén, cư nhiên không bỏ qua chủ ý động tác tiếp cận của An Tống.
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên một đường vòng cung dễ chịu, cẳng tay hạ xuống, nhẹ nhàng áp vào bả vai cô, anh dẫn cô đến đám đông một cách ân cần không phô trương.
"Tiểu An Tống, anh còn tưởng tối nay em sẽ không tới."
Như một người quen, Dịch Kha dẫn đầu qua chào hỏi.
An Tống cười nhẹ, "Dịch sư ca."
Dịch Kha sờ sờ mu bàn tay, sau đó nhìn về phía Dung Thận, cười sáng lạn trêu ghẹo, "Ngật Đình đợi anh nửa ngày rồi, nếu anh còn không qua, anh ta rồi lại chửi đổng cả lên."
An Tống liếc về phía hướng hất đầu của Dịch Kha, liền nghe thấy anh nói: "Có lẽ có chuyện muốn thương lượng với anh, anh qua đó đi, tiểu An Tống em thay anh chăm lo cho."
Người đàn ông mím môi mỏng, nghiêng đầu hỏi: "Nếu đói rồi thì đi ăn tráng miệng trước, anh đi rồi quay lại."
An Tống gật đầu, sau khi nhìn anh rời đi, giọng nói của Dịch Khả lại vang lên bên tai, "Gần đây khí sắc không tồi, xem ra anh Cửu chăm sóc cho em rất tốt."
"Dịch sư ca, hai người vẫn luôn quen biết à?"
Mặc dù An Tống biết gia cảnh của bác sĩ Dung không tệ, nhưng quả thực có chút ngạc nhiên khi biết anh ta và Dịch Kha thực sự là thân quen.
Nhưng nghĩ đến chuyện bọn họ gặp được danh viện Văn Vãn tại buổi biểu diễn lúc trước, giới nhà giàu ở Hương Giang lớn như vậy, quen biết nhau cũng không có gì lạ.
Dịch Kha đưa An Tống đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, thuận tiên lấy trái cây trên bàn đưa cho cô, "Từ nhỏ đã quen nhau, em không biết sao?"
An Tống lắc đầu không nói gì.
Sự hiểu biết của cô về bác sĩ Dung vẫn còn rất hời hợt.
Ngoại trừ gia đình và công việc của anh, thì đều không biết gì về những thứ còn lại.
Nếu là dựa trên nguyên tắc không can thiệp, như vậy cũng không có gì không tốt.
Nhưng bây giờ lại muốn nhiều hơn thế, khó tránh sẽ sinh ra một số sự tò mò và ham muốn khám phá.
Lúc này, Dịch Kha lấy khăn giấy lau tay, đi tới gần bên cạnh An Tống, nói rõ muốn làm thần trợ công: "Vậy sau này muốn biết chuyện gì, có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.
Trí nhớ của anh thua kém em, nhưng cũng không tệ.
Thực sự mà nói, anh có thể kể cho anh nghe từ khi anh Cửu mặc quần thủng đáy.
"
An Tống mím môi nhìn anh ấy, khi ánh mắt chạm nhau, cô cúi đầu cười ra tiếng.
Dù đã nhiều năm không gặp, cảm thấy có chút xa lạ về mặt tình cảm, nhưng dáng vẻ ăn không nói có của Dịch Kha vẫn dần trùng với hình ảnh ban đầu.
Kỉ niệm chính là sợi dây định hình lại mối quan hệ, sau khi An Tống cười, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn, "Vậy thì cảm ơn Dịch sư ca trước."
"Nếu em đối với anh không khách sáo như vậy, anh sẽ càng nguyện ý nói cho em nghe."
Dịch Kha nhướng mày, đôi lông mày tuấn tú cũng ẩn chứa sự ưu ái dành cho An Tống.
Loại ưu ái này không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, đơn thuần chỉ là một loại khuynh hướng tình cảm.
An Tống thoải mái ăn trái cây cắt xong, khó khi đùa bỡn nói: "Em tưởng đó là lịch sự."
"Em vậy gọi là xa lạ." Dịch Kha dựa vào lưng ghế, thong thả đung đưa chân, "Nghĩ năm đó khi em đánh piano đè bẹp anh, cũng không khách sáo như giờ.
Em có lẽ nhớ chứ nhỉ? Nếu như quên rồi, anh giúp em hồi tưởng lại? "
An Tống lại nở nụ cười tự đáy lòng, "Không thể gọi là đè bẹp được, chỉ là mài giũa bình thường thôi."
"Đem tay anh đàn đến co giật luôn.
Em còn gọi là mài giũa bình thường?"
An Tống ngừng nói khi ăn trái cây, nhưng ai cũng có thể thấy cô và Dịch Kha trò chuyện rất vui vẻ.
Ví dụ, Tô Ngật Đình đang