Chiếc xe thương vụ đang đậu bên ngoài hàng rào gỗ của biệt thự, Tô Ngật Đình vô cùng kinh ngạc nhướng mày, "Cậu không phải là không về! "
Anh ta chưa kịp nói xong, cửa xe tự động chậm rãi mở ra, An Tống từ trên xe bước xuống.
Tô Ngật Đình: "?"
An Tống không liếc ngang liếc dọc, bước vào sân nhỏ, nhìn về phía Dung Thận, duyên dáng chào hỏi: "Bác sỹ Dung.
"
"Ngồi đi.
"
An Tống kéo ghế ngồi xuống đối diện với người đàn ông, không có chào hỏi dư thừa, bầu không khí giữa hai người không quá quen thuộc, nhưng lại tràn đầy sự ăn ý đến kì dị.
Lúc này, Tô Ngật đình cúi người khoác cánh tay lên lan can, hướng về phía Trình Phong ngoắc ngoắc ngón tay cười ngu ngốc, "Lại đây.
"
Trình Phong thuận tiện bước tới, "Tô thiếu, có chuyện gì sao, anh cứ dặn dò.
"
"Cô ấy, là ai?"
Tô Ngật Đình vừa nhìn An Tống vừa hỏi, không khỏi nói, cô gái này thật sự rất ưa nhìn, so với những người phụ nữ trẻ ở Hương Giang chỉ hơn chứ không kém.
Tính tình lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm, cũng khá đặc biệt.
Trình Phong nhìn về hướng Tô Ngật Đình giảo mồm giải thích: "Một người bạn của ngài Cửu, An Tống tiểu thư.
"
Câu trả lời như vậy cũng không xua đi được tâm trí tò mò của Tô Ngật Đình, "Cô ấy gọi lão Cửu là bác sĩ Dung?"
"Đúng vậy, tôi cũng không chú ý.
" Trong lời nói của Trình Phong mơ hồ không dám dài dòng, chủ yếu là anh cũng không thể đoán ra được nội tình của ngài Cửu bây giờ, hơn nữa nói nhiều sẽ dễ gây ra những chuyện không cần thiết, rắc rối.
Tô Ngật Đình như nhìn thấy điều gì đó, tiện thể lấy điện thoại di động ra, ngang nhiên chụp ảnh An Tống và Dung Thận, sau đó mở WeChat ném ảnh vào một nhóm nào đó.
Và tái bút: Đánh cược, lão hòa thượng sắp phạm giới*.
*Phạm giới: phá bỏ giới hạn
Sau một thời gian im lặng trong nhóm, tin nhắn mới lóe lên trên màn hình.
Đối diện, An Tống cũng mơ hồ nghe thấy âm thanh rung rung, Dung Thận đối với việc này không lưu tâm, chỉ là rót một tách trà mới đưa cho cô, "Cô đến khu nghỉ dưỡng Thành Bắc bao giờ chưa?"
"Chưa từng.
" An Tống đem tách trà đặt xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Tô Ngật Đình đang nằm dựa trên lan can.
Người đàn ông nhận thấy ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Nhàn tạp nhân đẳng*, đừng để ý.
"
*Nhàn tạp nhân đẳng: chỉ những người lười biếng, rảnh rỗi
Kẻ nhàn rỗi Tô Ngật Đình: "! "
!.
.
Sau khoảng vài phút, Trình Phong thuyết phục mãi Tô thiếu mới rời đi.
An Tống nhấp một ngụm trà, bộ dáng lộ rõ một chút thả lỏng nhìn xung quanh.
"Bình thường ngoại trừ lên trường nghe giảng, còn có hoạt động nào khác không?" Người đàn ông dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt thâm thúy hỏi An Tống.
"Làm một vài công việc bán thời gian.
"
Một vài.
Dung Thận nhạy bén bắt được câu chữ trong lời nói của cô, kết hợp với trên người cô ăn mặc quần áo bình thường, xem ra cuộc sống xác thực là nghèo khó.
Người đàn ông đã rõ ràng, với tư thế ổn định như lúc đầu, tiếp tục đi sâu hơn, "Tại sao muốn học lập trình?"
Trong nháy mắt, đồng tử An Tống hơi co rút lại, trầm mặc một lát, mới nói: "Mật mã có đôi khi còn ấm áp hơn người.
"
Dung Thận nhướng mi, quan sát biểu hiện của cô từng giây từng phút.
"Quá bi quan.
" Người đàn ông đặt tách trà xuống và đứng dậy, đi đến giữa sân, nhìn những ngọn núi đằng xa, "Tuổi tác của cô vẫn còn nhỏ, ở độ tuổi như vậy thích hợp với đi dạo phố và kết bạn hơn.
Sau một thời gian dài, sẽ phát hiện được niềm vui thích ngoài việc viết mã.
"
An Tống nghiêng người nhìn bóng hình dưới ánh mặt trời rọi xuống thân ảnh đó, không chỉ có sự thành thục, phong thái, khí phách đều khiến trong lòng tràn đầy ấm áp hi vọng.
"Có cơ hội! Tôi sẽ cố gắng.
" Nghĩ đến điều gì đó, cô nhẹ giọng nói thêm: "Nhưng không phải ai cũng kiên nhẫn như anh đâu.
"
Ở tuổi đôi mươi, ai chẳng muốn chia sẻ niềm vui và cuộc sống cùng bạn bè với nụ cười dạt dào trên môi.
Nhưng số phận nghiệt ngã vẫn biến cô trở thành người quái thai và khác người trong mắt mọi người.
Dung Thận quay đầu, biểu tình thâm sâu khó lường.
Anh thực sự không cảm thấy mình là loại người đầy kiên nhẫn, nhưng ánh mắt của cô gái nhỏ dành cho anh đầy sự kính trọng.
Người đàn ông khẽ mím môi mỏng, rũ xuống mi mắt che đi chút sóng trào nơi đáy mắt, "Trên núi lạnh, vào phòng đi.
"
An Tống lại lần nữa cau mày, lờ mờ cảm giác được trong lời nói của bác sĩ Dung mơ hồ như đang kín đáo bác bỏ cô, chỉ là không phản bác lại.
Kiên nhẫn! có điều gì không đúng?
Bước chân của người đàn ông đi qua bên cạnh, An Tống cũng vô thức theo sau.
Hai người bước vào nhà, và sự ấm áp bao quanh họ từ mọi hướng.
An Tống đi theo anh vào phòng khách của căn nhà gỗ, dưới bệ cửa sổ đặt chiếc bàn vuông và ghế đẩu tròn, trong góc đặt bàn trà, bài trí đơn giản phù hợp với tính khí lãnh đạm của