Dịch sư ca cũng không phải là người ngoài.
Yết hầu của Dung Thận khẽ lắn, bên môi còn lộ một độ cong nghiềm ngẫm, "Xem ra, có quan trước kia của em với Dịch Kha rất tốt?"
"Cũng bình thường." An Tống hồi lại màn nắm tay vừa rồi, lơ đễnh đáp: "Chính là cùng nhau học đàn mấy năm, so với người ngoài quen thuộc hơn chút."
Người đàn ông dường như đang phỏng đoán tính xác thực trong lời nói của cô.
Suy cho cùng, biểu hiện của cô và Dịch Kha trong bữa tiệc, chỉ giải thích ở khía cạnh "quen hơn người ngoài", rõ ràng là chưa đủ.
Dung Thận chỉ uống nửa bát nước mật ong, sau đó dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay nhay trán, khẽ cau mày.
An Tống lúc này vẫn luôn chú ý tới anh, thấy vậy hỏi: "Đau đầu sao?"
"Không sao." Người đàn ông rũ xuống mi mắt, dùng đầu ngón tay ấn huyệt thái dương, "Giờ không còn sớm nữa, em..."
"Bằng không em giúp anh xoa bóp chút nhé."
Lần đầu tiên, An Tống chủ động cắt ngang lời nói của Dung Thận.
Người đàn ông nghe thấy âm thanh liếc nhìn nghiêng, giữa lông mày còn lộ ra hơi say.
Anh không nói lời nào, đôi mắt đen tĩnh lặng dán chặt vào cô gái với khuôn mặt thản nhiên.
An Tống chớp chớp mắt, giả vờ bình tĩnh đứng dậy đi về phía sau lưng người đàn ông, "Em...!lúc trước người trong nhà say rượu, em có giúp xoa bóp, sẽ thoải mái hơn nhiều."
Trước đây, mỗi lần bố uống rượu quá nhiều, mỗi ngày cô đều giống như vầy, xoa bóp thái dương cho ông để giảm bớt áp lực.
Dung Thận không từ chối, cảm giác được đầu ngón tay mát lạnh của cô gái nhỏ rơi trên hai bên trán, thở dài nhắm mắt lại.
Đôi tay ấy lạnh ngắt mềm mại, dùng sức vừa phải, không có hoa mỹ dư thừa, nhưng bất giác lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Khoảng mười phút sau, tay An Tống đau nhức, sức lực và tốc độ nắn bóp cũng từ từ giảm xuống.
"Đừng nặn nữa." Người đàn ông trầm giọng mở miệng, kéo mu bàn tay ấm áp ra khỏi mặt anh, "Ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
An Tống nhìn mu bàn tay bị anh nắm, có chút lâng lâng hỏi: "Tốt hơn không?"
"Ừm, tốt hơn nhiều." Dung Thận vừa nói vừa nắm cổ tay cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
An Tống ngồi thẳng xuống, động tác cứng ngắc không biết phải làm sao.
Bác sĩ Dung lại kéo tay cô rồi, không phải cổ tay trước đó, mà là vị trí lòng bàn tay của cô.
Cô không ghét đụng chạm như thế này, nhưng hành động kéo không rõ ràng như vậy, ngoài sự xấu hộ còn tỏ ra quá tùy ý.
An Tống co cánh tay lại, trong khi lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông lại siết chặt ngón tay cô, ánh mắt nhìn cô đặc biệt chuyên chú, "Tay có mỏi không?"
"Không sao." An Tống lại hơi giãy dụa, Dung Thận đúng lúc buông tay.
Trong không khí tràn lan sự nập mờ nhỏ bé.
Căn bếp khuya vắng, cô nam quả nữ.
Cho dù An Tống bị bệnh nan y, cô cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của bác sĩ Dung, chưa kể cô còn là một cô gái có thần trí kiện toàn.
"Bác sĩ Dung, tối nay anh....!sao vậy?"
An Tống muốn thỉnh cầu sự minh bạch, ít nhất sẽ không thể cùng nhau mơ hồ như vậy.
Cô biết, cô thích Dung Thận, nhận thức này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô rõ ràng như này.
Còn anh thì sao, đêm nay nắm tay cô hết lần này lần khác, nếu như không phải xuất phát từ kiểu thích người khác giới, kiểu trêu chọc này có phần quá tùy tiện rồi.
Nhưng anh, căn bản không phải là người tùy tiện.
Với sự dò hỏi thẳng thắn của An Tống, những tâm tư ẩn giấu dưới sự bình lặng ấy cũng dần dần sáng tỏ.
Dung Thần lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút ra một điếu, tùy ý châm lửa.
An Tống chú ý tới gói thuốc không phải là trà yên, cũng không phải nhãn hiệu anh thường hút.
Mơ hồ nhớ ra rằng, lúc liên hoan, đây là hộp thuốc lá mà Tô Ngật Đình cầm trên tay.
Một làn khói trắng xanh nhàn nhạt tràn ra trên đôi môi người đàn ông, giọng nói dày đặc của anh có chút khàn khàn, "Sao lại hỏi như vậy?"
"Chỉ là cảm thấy..." An Tống cân nhắc dùng từ, ánh mắt chớp chớp, "Đêm nay anh so với bình thường không giống nhau lắm."
Đôi mắt người đàn ông dịu dàng, khói thuốc lá thổ làn sương mù bay xung quanh, làm mờ đi ý cười trong đáy mắt anh, "Nói nghe thử xem, em cảm thấy chỗ nào không giống?"
An Tống: "..."
Có lẽ đã ở bên nhau lâu, An Tống lập tức nhận ra đây là thủ