Dung Thận chung quy cũng không nói ra bốn chữ này, lặng lẽ đi một đoạn đường ngắn, giọng nói từ tính giải thích: "Vị trí địa lý của đường Hoài Nam tốt, thuận tiện, cũng thích hợp đầu tư."
An Tống không nghi ngờ anh ấy, thuận miệng hỏi: "Trung tâm y tế ở Trạm Châu có xa Hương Chương Duyệt Phủ không?"
Một cơn gió thổi qua, người đàn ông tinh tế dừng bước, nhìn nghiêng cong môi, "Không xa đâu."
Đối với mục đích tìm hiểu lẫn nhau, An Tống có rất nhiều câu hỏi, "Vậy thì anh...!bây giờ có nhận bệnh nhân khác không?"
Biệt thự sau hồ đã ở trước mặt anh, nhưng Dung Thận lại đi chậm lại, dù bận nhìn cô cười thoải mái, "Là sợ anh nhận bệnh nhân khác mà bỏ bê em sao?"
"Không có." An Tống vén tóc bị gió thổi dính ra khỏi khóe miệng, "Em chỉ thuận tiện hỏi thôi."
Người đàn ông lại dẫn cô đi về phía trước, giọng điệu mang theo ý cười nhàn nhạt, "Ngoài em ra, trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ không nhận bệnh nhân khác, như vậy yên tâm chưa?"
An Tống dường như bị chọc vào tâm ý, quay mặt đi, giọng điệu phản bác không có tự tin, "Em không có không yên tâm..."
Không thể phủ, cô thực sự có những mối quan tâm riêng của mình.
Dung Thận không chỉ là một bác sĩ trị liệu tâm lý, mà còn là một người đàn ông lịch lãm, dịu dàng, đẹp trai và chững chạc.
Anh là người uyên bác, rộng lượng, nhân từ, đối nhân xử thế và kinh nghiệm đã bị thời gian kết dính là những đặc điểm phong thái mà người thường hiếm có.
An Tống hiểu rõ, ngay cả một bệnh nhân tâm lý nặng như cô sớm chiều bên nhau còn nảy sinh tình cảm, chứ đừng nói đến người khác.
Nhưng suy nghĩ nhỏ nhoi này không thể nói rõ ra, đây là công việc của anh, cô không thể bắt anh từ bỏ sự nghiệp vì sự ích kỉ của bản thân.
Lúc này, Dung Thận đang dẫn An Tống đi qua lối đi trong vườn, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô, thấp giọng an ủi: "Nếu đã không phải không yên tâm, vậy thì đừng nghĩ lung tung.
Không phải mỗi bệnh nhân, anh đều sẽ đến nhà...tự mình chăm sóc.
"
Giọng nói vừa rơi xuống, người đàn ông cũng đúng lúc nắm chặt tay An Tống, như muốn nhắn nhủ cô đừng coi thường bản thân.
An Tống không nói lời nào, mà lật lại nắm trong lòng bàn tay ấm áp khô hanh.
...
Sắc trời tối dần, Dung Thận nhận được một cuộc gọi, hình như có chuyện cần giải quyết nên vào phòng làm việc trước.
An Tống vô cùng buồn chán ngồi ở phòng khách pha hai chén trà, sau đó lên lầu gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi." Lúc này, người đàn ông đang đứng bên cửa sổ với chiếc điện thoại trên tay, nghiêng người nhìn bóng người đang bưng trà.
An Tống cười với anh, đặt khay xuống, chỉ vào chén trà trên đó, ý tứ rõ ràng.
Cô không định ở lại lâu, đưa trà xong liền xoay người đi ra khỏi cửa.
Dung Thận nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đi tới bên bàn, nhấp một ngụm trà.
Ngoài vị trà thơm ngát, còn phảng phất vị ngọt thanh khó nhận ra, là vị của cây lười ươi giúp bảo vệ cổ họng.
Đầu dây bên kia điện thoại lại báo cáo thêm một số chuyện của công ty, người đàn ông trầm giọng trả lời, không lâu sau liền kết thúc cuộc gọi.
Dung Thận xoay người ngồi xuống, trầm ngâm nhìn tách trà.
Chẳng gì lạ khi người thường nói, để che đậy một lời nói dối cần cả trăm lời nói dối khác.
Lúc đầu, lợi dùng sự tiện lợi của một bác sĩ tâm lý trị liệu, dẫn cô vào cái bẫy của một hiệp nghị kết hôn.
Bây giờ, chính anh ấy cũng vô tình bị cuốn vào nó, tự chui vào rọ có lẽ là như này đây.
Người đàn ông xoa trán, lắc đầu thở dài.
Xem ra phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thay đổi quan niệm của An Tống rồi.
...
Bên kia, An Tống trở lại phòng khách sắp xếp bộ ấm trà, ngồi lẻ loi một lát, vốn muốn đưa An An trở về, nhưng lại nhớ tới một chuyện, dứt khoát đứng dậy trở về phòng ngủ của mình.
Sau một lát, cô bật máy tính lên, nhưng không thiết lập thiết bị phát sóng trực tiếp, trước hết đăng nhập tài khoản livestream của Thần Mã.
Những âm thanh rung không ngớt đến từ những dòng tin nhắn riêng của người hâm mộ.
An Tống bình thường rất ít khi đọc tin nhắn riêng, hậu quả của việc lần trước mở ra, chính là An An đã nhảy lên bàn phím và vô tình kích hoạt một đoạn mã bị cắt xén và gửi cho [Masala Tu].
Sự việc lúc đó xảy ra đột ngột, An Tống ôm An An vội vàng đăng xuất khỏi chương trình, sau đó bận chuyển nhà không nên cũng chưa vào lại.
An Tống nhấp vào trang nền với vẻ mặt nhẹ nhàng, những tin nhắn riêng