Thấy thế, Chương Hoa tất nhiên kinh ngạc, mờ mịt không hiểu.
Long Vô Ba vẫn là vẻ mặt tự đắc nhởn nhơ, cố ý vô ý nhìn lên xà nhà một cái, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn.
Chương Hoa vội vàng thuận thế nhìn sang chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ từ hạ xuống giữa không trung —- bạch y trắng tuyết, tóc đen dài tới thắt lưng, khuôn mặt lạnh lùng như băng, hàn ý quanh thân nghiêm nghị, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.
Chương Hoa bất giác sợ run người, lắp bắp hỏi: “Tiên, tiên quân? Ngươi sao lại ở đây?”
Tố Tu không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, một đôi tròng mắt sâu u tối, thật giống như ngoài Chương Hoa thì không còn thấy nhưng người khác nữa.
Đáy lòng tức giận cuộn trào, phía trước tràn đầy sương trắng, rõ ràng trước mặt là Hồ vương phong lưu phóng khoáng, trong thoáng chốc, lại tựa như thấy lại một thân nữ trang kia, lớp trang điểm đậm xóa sạch hình ảnh nam nhân xinh đẹp.
Bất luận là ngã bao nhiêu lần, cũng vẫn cười hì hì bò dậy quấn lấy mình.
Bất luận là thống khổ cỡ nào, cũng vẫn dịu dàng mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng vưon tay về phía mình, nhẹ nhàng nói một câu: ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được.
Vì vậy Tố Tu với tay.
Ảo ảnh kia bỗng chốc biến mất.
Tất cả nhu tình, chợt như mộng.
Cách hồi lâu, y mới hé môi, giọng nói cứng rắn hỏi một câu: “Ngươi muốn thành hôn?”
“Ách, đúng vậy.”
“Ta hỏi một lần cuối cùng.” Tố Tu vẫn giữ nguyên khuôn mặt, một chữ một từ nói, “Ngươi rốt cuộc muốn khôi phục trí nhớ hay không?”
“Cái này... Cũng không phải ta muốn khôi phục là khôi phục...”
“Rất tốt.” Tố Tu gật đầu một cái, cuối cùng thu hồi tầm mắt, trên mặt trước sau vẫn là vẻ mặt băng lãnh lạnh lùng, “Ngươi sau này ngàn vạn lần đừng hối hận.”
Dứt lời, một lần nữa xoay người rời đi.
Nhưng lúc này y rời đi cực kỳ thẳng thắn, không có nửa phần chần chừ.
Từ sau ngày hôm đó, Chương Hoa cũng không gặp Tố Tu nữa.
Mặc dù hắn cảm thấy Tử Dương Chân Nhân khá cổ quái, nhưng bởi vì bận việc chuẩn bị hôn sự, không có thời gian rãnh để ngẫm nghĩ chuyện này. Lúc đầu Long Vô Ba vừa nói chuyện thành thân, liền giam lỏng Long Định Châu ồn ào, vì đề phòng trì trệ sẽ phát sinh biến cố, cho nên vẫn luôn thúc giục Chương Hoa mau rước dâu một chút.
Chương Hoa thì sao cũng được, liền dứt khoát thuận theo ý gã, chỉ dùng ba tháng, liền xử lý tốt mọi việc. Lại chọn ngày lành tháng tốt, khua chiêng gõ trống đón kiệu hoa về.
Hồ vương đám cưới, tất nhiên khách và bạn ngồi đầy, vô cùng náo nhiệt.
Không những các tộc yêu giới phái người đến đưa quà, ngay cả Thiên giới cũng không ít tiên nhân tới, mọi người tụ tập dưới một mái nhà, uống rượu nói đùa, thực sự vui vẻ.
Ngày hôm đó Chương Hoa thay một thân hỉ phục đỏ thẳm, mặc dù vẫn là khuôn mặt dương dương tự đắc, nụ cười rực rỡ hơn mấy phần so với ngày thường, có vẻ tuấn tú hơn.
Ai ngờ, tân nương vừa mới vào cửa, liền kéo hỉ khăn trên đầu xuống, từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, không chút do dự để trên cổ mình.
Chương Hoa sợ hết hồn, vội vàng xông tới đoạt thanh chủy thủ, hô lên: “Nương tử, nàng làm gì vậy?”
“Câm miệng! Ai là nương tử của ngươi?” Long Định Châu hung hăng trừng hắn một cái, thanh sắc câu lệ (*), “Bổn công chúa chính là chết hơn ngàn lần vạn lần, cũng tuyệt đối không gả cho người phụ lòng như ngươi! Nói cái gì tình thâm ý nặng, kết quả tất cả đều gạt người, ta thật sự nhìn lầm ngươi!”
(*) thanh sắc (声色): tiếng nói nét mặt, câu (俱): đều, lệ (厉): nghiêm trọng nghiêm khắc dữ dội.
Lời vừa nói ra, tất nhiên người ngồi đây xôn xao.
Hôm nay tới đây chúc mừng, đa số là người thích tham gia náo nhiệt, trong lúc nhất thời đều rỉ tai thì thầm, nghị luận ầm ỉ.
Khóe miệng Chương Hoa co rút, hoàn toàn không biết mình từ đâu đắc tội thê tử đã kết hôn, thật sự